Hurt - Chương 2
Chapter 2 : Câu chuyện của mẹ
Sau khi dọn dẹp tàn tích của ngày hôm qua, Sanae buớc vào nhà bếp nấu bữa sáng. Cha cậu đã đi từ sớm mà cũng có thể đã ra khỏi nhà ngay sau khi cãi nhau. Mẹ cậu vẫn nằm trong phòng, một mình như mọi khi.
Khi Sanae và mẹ hoàn tất bữa cơm sáng, cậu lặng lẽ đi lấy hộp sơ cứu và ngồi xuống băng lại cổ tay bầm tím của mẹ, trong khi bà tiếp tục nhắc lại chuyện hôm qua.
Ngày qua ngày, tất cả mọi chuyện đều lặp đi lặp lại giống hệt nhau, cứ như được lập trình sẵn trong máy tính.
“Mẹ thật sự không thể nào sống cùng một nhà với bố con nữa. Lẽ ra ngay từ đầu mẹ phải nhận ra ông ta là một kẻ ích kỷ, mẹ thật ngu ngốc khi lấy ông ta. Con có thể chịu đựng một kẻ như vậy không Sanae ?”
Tôi phải trả lời như thế nào đây ? Tôi muốn nói với mẹ và cả cha rằng họ không nên đổ lỗi của chính mình cho người khác. Tôi muốn nói cho họ biết tôi ghét họ như thế nào. Tôi ước gì mình không được sinh ra trên đời, để không phải bước vào đây và chứng kiến tất cả mọi chuyện xảy ra trong căn nhà này.
Tôi ước sao tôi không phải là con họ.
Nhưng dù tôi có ước gì đi chăng nữa, hai nguời lớn truớc mặt tôi vẫn là cha mẹ tôi. Sự thật đó không bao giờ thay đổi.
“Mẹ nghĩ có lẽ đã đến lúc mẹ và bố con nên tính đến chuyện ly dị… ” Bà tiếp tục nói mà không cần chờ cậu con trai trả lời “….khi đó con nên đi theo mẹ. Mẹ sẽ chăm sóc cho con tốt hơn ông ta”
Vậy sao? Có thật mẹ sẽ lo cho tôi hơn khi bà không còn sống chung với cha nữa? Có phải mẹ sẽ quan tâm đến tôi hơn khi bà không còn người để cãi nhau mỗi ngày?
Những đứa trẻ khi nghe cha mẹ chúng ly dị, có lẽ chúng sẽ buồn và thậm chí là shock, nhưng trong thâm tâm chúng cũng nhen nhóm hi vọng ít ra sẽ có thứ gì đó thay đổi sau cuộc hôn nhân tan vỡ này. Có lẽ người cha hoặc người mẹ sẽ tốt với con mình hơn lúc truớc. Có thể như thế thật……
Nhưng tôi không nghĩ phép màu đó xảy ra với tôi. Tôi hiểu bố mẹ tôi, bản tính của họ đến chết vẫn không bao giờ thay đổi.
Với tôi, cha và mẹ có ly dị hay không cũng chẳng nói lên được điều gì. Họ vẫn sẽ chỉ sống cho bản thân họ. Và cuộc đời tôi vẫn dính chặt với ngôi nhà đáng nguyền rủa này.
Tôi ghét cha mẹ tôi, nhưng tôi không trách họ đã hủy hoại danh hiệu “mái ấm gia đình” mà vất cả lắm họ mới tạo dựng nên. Cái thanh danh đó ngay từ đầu chỉ là thứ ảo tuởng của chính bản thân những nguời tạo ra nó.
Nếu cha mẹ tôi muốn ly dị, lẽ ra họ nên làm từ lâu rồi. Lẽ ra họ nên ly dị nhau từ mười lăm năm truớc, từ cái ngày mẹ tôi nhận ra bà có mang tôi lần đầu tiên.
Không ai nói ra, nhưng từ lâu tôi đã biết mình vốn là nguyên nhân tạo nên cuộc hôn nhân sai trái này…….
Để hiểu rõ chuyện này phải lùi lại khi mẹ Sanae- Satomi Tsubaru- vẫn còn là một cô bé đang ngồi trên ghế nhà truờng. Năm muời sáu tuổi, Satomi là mong ước của nhiều chàng trai, cô học giỏi, xinh đẹp, khéo léo lại hòa đồng. Tất cả mọi nguời đều có thiện cảm với Satomi nếu từng tiếp xúc với cô bé.
Cô có nguời yêu mến, cũng có người ghen tị.
Cô có tất cả những gì cô muốn.
Cô có tương lai tươi sáng đang chờ đón.
Satomi chính là nàng công chúa hoàn hảo trong cổ tích hiện đại.
Có rất nhiều nguời con trai theo đuổi cô, đủ mọi tầng lớp: xấu có, đẹp có, giàu có, nghèo có….. Nhưng không ai được Satomi để mắt đến.
Cho đến khi Kendo xuất hiện. Không giàu có, không giỏi giang và chỉ là một nhân viên nhỏ bé trong một công ty rộng lớn, nơi không ai biết đến sự tồn tại của con người có cái tên Kendo Hanekoma.
Không ai ngờ được người con trai vô danh ấy lại làm trái tim Satomi lỗi nhịp mỗi khi nghĩ đến.
Kendo là chàng trai duy nhất tạo ra sự hạnh phúc cho Satomi.
Cũng chính chàng đẩy nàng công chúa xuống vực thẳm.
Chính bàn tay chàng khép lại cánh cửa về một tương lai tươi sáng của nàng.
Chính chàng vô danh giúp nàng công chúa hoàn mỹ nhận ra… hồi kết của những câu chuyện cổ tích không phải lúc nào cũng có hậu.
Và câu chuyện của nàng là một minh họa cụ thể nhất.
Một kết thúc đen tối…
Sau một thời gian quen nhau, gia đình của Satomi và Kendo nhanh chóng nhận ra mối quan hệ của hai người. Không ai chấp nhận nó, với họ đó là thứ tình yêu không được phép tồn tại.
Cha mẹ Satomi giám sát cô bé chặt chẽ, đi học phải có người đưa rước, đi với ai phải báo cáo. Họ bắt cô lao đầu vào học, để quên đi con người vô danh ấy.
Người nhà Kendo cũng không khác là mấy, họ mắng con trai mình là đứa ngu ngốc. Tiền không, danh vọng không vậy mà lại đua đòi cái thứ tình yêu ảo tưởng, hơn nữa rất có thể anh sẽ bị ra tòa vì tội dụ dỗ trẻ vị thành niên. Cha mẹ cấm anh tuyệt đối không được gặp lại cô nữ sinh đó nữa.
Cả cha mẹ của Satomi và Kendo, họ chỉ làm những gì họ nghĩ là đúng, họ không cần quan tâm con mình nghĩ gì, chúng có thích hay không.
Với Satomi Tsubaru và Kendo Hanekoma, cuộc sống của họ như sống trong nhà tù. Trong thâm tâm hai đứa con ngoan cảm thấy không phục, những ý nghĩ chống đối đang dần nảy nở trong đầu họ. Cả hai muốn thoát khỏi sự trói buộc của gia đình và làm bất cứ điều gì họ muốn.
Một ngày, đôi bạn trẻ tìm cách trốn khỏi hai gia đình để đến với nhau, để đến nơi không ai có thể cản trở tình yêu của họ. Họ nghĩ chỉ cần thật lòng yêu nhau, họ sẽ vượt qua được mọi thử thách. Họ tin vào sức mạnh tuyệt đối của một tình yêu chân thật.
Cách nghĩ của những nhân vật cổ tích.
Họ quên mình đang sống trong thế giới hiện đại. Suy nghĩ đó… quá ngây thơ….
Hạnh phúc của Satomi và Kendo kết thúc sau nửa năm chung sống. Tất cả mọi thứ đều thay đổi khi cô công chúa mười sáu tuổi nhận ra mình đang mang thai ba tháng.
Đôi vợ chồng trẻ hoảng sợ trước cái tin động trời đó, họ hoang mang không biết phải làm sao. Nếu gia đình Satomi biết chuyện, Kendo có thể bị kiện. Nhưng nếu giữ kín và sống lẩn trốn như thế, không biết cuộc sống của ba người sẽ như thế nào. Mười sáu tuổi với cái thai đang lớn dần, Satomi không thể kiếm cho mình một việc làm và với số tiền ít ỏi được trả, Kendo càng không thể lo cho cả gia đình anh.
Satomi Tsubaru và Kendo Hanekoma rơi vào bế tắc.
Tình cờ đúng ngay lúc ấy, gia đình Kendo tìm ra dấu vết đôi vợ chồng trẻ. Dù sao mọi chuyện cũng đã lỡ, cha mẹ không thể trách được ai. Cuối cùng, cha mẹ Kendo muốn con trai quay về và bắt đầu một cuộc sống mới. Một cuộc sống không có Satomi và đứa bé cô đang mang.
Người lớn đưa cho cô công chúa lạc lối một số tiền để tự mua một căn nhà và an phận sống ở đó, để không còn làm phiền con trai họ.
Sau khi nếm mùi vất vả của cuộc sống tự lập, Kendo bắt đầu chùn bước trước lời khuyên của cha mẹ. Hơn ai hết, anh không muốn đứa bé ra đời, và càng không muốn cuộc đời mình bị ràng buộc với đứa con không trông đợi ấy. Thế là anh mở lời chia tay với Satomi, và khuyên cô bé bỏ đứa con đang mang để cả hai không còn bị ràng buộc nữa. Bù lại, Kendo sẽ bồi thường đầy đủ cho những gì cô bé phải chịu đựng trong thời gian qua.
Thế giới như sụp đổ trước mắt Satomi. Cô thất vọng vì mình đã yêu lầm một kẻ nhu nhược. Cô muốn mắng con người vô tâm trước mặt, muốn hỏi anh ta có phải là đàn ông không, muốn đánh anh ta một trận, muốn làm gì đó để trút bỏ cảm giác đau đớn trong lòng…..
Nhưng tất cả những gì Satomi làm được là gục xuống nền nhà và khóc….
Khóc vì nhận ra thế giới cô và anh đang ở không giống những câu chuyện cổ tích….
Khóc vì nhận ra cô không phải là cô công chúa được bà tiên ban cho những lời chúc đẹp đẽ….
Khóc vì nhận ra người cô yêu không phải là chàng hoàng tử mang đến cho cô sự hạnh phúc….
Khóc vì nhận ra hạnh phúc đến với cô quá ngắn ngủi….
Và khóc vì nhận ra tình yêu không tạo ra được phép màu như cô đã từng nghĩ….
Lần đó Satomi khóc rất nhiều, nhiều đến mức không còn đủ nước mắt để khóc cho những bất hạnh sau này. Cô yêu một người, hi sinh tất cả cho người đó, tiếc thay tình yêu của anh không đủ giúp cô tồn tại trong thế giới hiện thực phủ phàng. Sau cùng, Satomi vẫn chỉ là người duy nhất khóc cho nỗi đau của chính mình.
Khi nước mắt không thể rơi được nữa, Satomi thề với chính mình sẽ trở thành một con người khác. Một người không bao giờ quay đầu nhìn lại quá khứ. Một người không bao giờ khóc cho lần thứ hai, dù rằng thứ mà cô phải chịu đựng có lớn đến mức nào.
Nghĩ là làm, Satomi đến gặp Kendo, thông báo cho anh biết cô bé không cần những đồng tiền thương hại của anh và cô sẽ sinh đứa bé ra, dạy nó đừng làm những thứ để sau này phải hối hận, và dạy nó không dẫm lên con đường cay đắng mà mẹ nó đã một lần bước vào.
Không ai biết Kendo nghĩ gì khi nghe những lời nói của Satomi, chỉ biết sau đó anh thay đổi ý định. Kendo xin lỗi cô bé và cùng cô đi tìm một nơi ở mới, để chờ đón đứa con sắp chào đời. Có thể vì sợ Satomi làm lớn chuyện, có thể vì cảm thấy trốn tránh là hèn nhát, cũng có thể vì anh hiểu được những khó khăn một bà mẹ trẻ phải đương đầu khi chỉ có một mình, hay vì lương tâm cắn rứt cũng nên…..
Dù sao tất cả cũng chỉ là giả thuyết, người hiểu rõ hành động của chính mình không ai khác hơn là bản thân Kendo.
Cả hai trở về lại căn nhà họ từng sống để bắt đầu một cuộc sống mới. Một cuộc sống ba người. Tiếc rằng nó đã không còn hạnh phúc như trước. Họ sống với nhau chỉ vì giữa họ có sự ràng buộc: đứa bé.
Để có thể tồn tại, Kendo từ bỏ lòng tự trọng của mình. Anh tìm mọi cách bợ đỡ, nịnh nọt cấp trên, bất chấp tất cả để mơ về một chức vị cao hơn có thể đem lại cho anh sự giàu sang.
Satomi đã thôi không mơ mộng thứ tình yêu hão huyền, cô bé biết những việc tồi tệ chồng mình làm, nhưng cô không phản đối. Cô hiểu chỉ có làm thế, họ mới có thể sinh tồn trong thế giới hiện thực đầy cay đắng. Satomi học cách trở thành một người vợ hiện đại. Mỗi ngày, cô học cách nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa và học cách chờ đợi chồng về.
Cả Satomi và Kendo đều lao đầu vào làm việc để bỏ lại sai lầm đằng sau. Họ muốn lật những trang mới về một cuộc sống tốt đẹp hơn chồng lên che lấp những trang giấy cũ về quá khứ đen tối.
Mơ ước và hiện tại giống như hai đầu của quyển sách mang tên Cuộc sống. Một nửa thêu dệt vào tâm trí người ta những giấc mộng hoang đường về một thế giới thần tiên tuyệt đẹp, trong khi nửa kia lại chỉ ra cho con người thấy hiện thực không đẹp như họ vẫn tưởng. Khi đọc về một thứ, chúng ta không thể nhìn thấy thứ còn lại cho đến khi họ mở ra một trang khác. Cũng giống như khi người ta chìm đắm trong mơ mộng, họ thường không thể đối diện với sự thật và khi hòa mình vào hiện thực, họ thường không có thời gian nghĩ đến những ước mơ.
Con người khó có ai có thể dung hòa cả hai thứ, mà dù họ có nghiêng về bên nào thì cũng có lúc họ phải đối mặt với cái còn lại. Như khi đọc một quyển sách, ai cũng đọc từ đầu đến cuối để hiểu nội dung thay đổi ra sao. Dù người đọc có không thích nội dung của quyển sách mấy đi chăng nữa, họ cũng không thể thay đổi được nó. Ai chấp nhận được nó thì tốt, mà không chấp nhận cũng chẳng sao, vì không cần sự đồng ý của ai, cuộc sống vẫn tự nó thay đổi.
Cũng không ai thay đổi được hiện tại và ước mơ. Chúng là hai mặt của một quyển sách, cùng nhau tồn tại nhưng không bao giờ gặp nhau. Nhưng nếu thiếu một trong hai, thì cuốn sách sẽ không còn là hình dạng của nó nữa. Và nếu thiếu đi hiện thực hay mơ ước, cuộc sống sẽ thật buồn chán và vô vị.
Giống như bao người, Satomi và Kendo học cách chấp nhận sự thay đổi. Họ đã mơ mộng thật nhiều và từng sống trong những gì mơ ước mang lại cho họ: hạnh phúc có, mà đau khổ cũng có. Sau đó, họ thức tỉnh khỏi một giấc mộng dài, để đến với thực tại. Có thể nó không đẹp như giấc mơ mà họ có, nhưng đó mới chính là bản chất của cuộc sống.
Một cuộc sống thật sự vốn là thế: có lúc đẹp, có lúc không.
Nếu không thể kiểm soát được những thay đổi, thì hãy học cách làm quen với nó. Đó là cách Satomi và Kendo tồn tại trong cuộc sống này.
Con người có thể làm gì đó để quên đi những thứ họ muốn quên, nhưng họ không thể phủ nhận sự tồn tại của nó. Đời người giống như một quả táo, lúc chua, lúc ngọt, lúc chát. Khi nhìn bề ngoài đẹp đẽ, chẳng ai biết được bên trong có giống như vậy hay không, cho đến khi họ nếm thử. Đã là người không ai không phạm phải sai lầm, sai lầm như những nhát dao bổ đôi quả táo cuộc đời, cho họ thấy quả táo có chỗ ngọt cũng có chỗ chát, cuộc đời có lúc ngọt ngào cũng có lúc đắng cay, nó giúp họ chỉ ra chỗ sai, để từ đó con người biết rút ra bài học kinh nghiệm cho chính mình.
Tuy nhiên lưỡi dao nào cũng có hai lưỡi. Nó cắt đôi cuộc sống, giúp ta nhận biết bên trong, tiếc là quả táo đã bị cắt đôi không thể trở lại hình dạng ban đầu. Sai lầm không thể hàn gắn lại cuộc sống đã tan vỡ, để nó trở về lại như cũ.
Satomi và Kendo đang tìm cách sửa chữa sai lầm, cuối cùng họ đã làm được. Nhưng hạnh phúc mãi mãi không quay về với họ, nó đã đi theo sai lầm biến mất vào trong quá khứ…..
Dù sao thì cái ngày cả hai người chờ đợi cũng đã đến. Kendo giữ được một vị trí cao trong công ty, cái địa vị mà ai cũng phải nhìn anh bằng đôi mắt vừa kính nể vừa lo sợ, cái địa vị mà Kendo đã phải ngậm đắng nuốt cay suốt thời gian qua và phải giẫm đạp lên người khác mới có thể leo lên được. Còn Satomi hạ sanh một đứa bé trai. Họ đặt tên cậu là Sanae Hanekoma.
Sanae thừa hưởng vẻ đẹp bề ngoài từ mẹ và cả đôi mắt to đen trống rỗng như một con rối của bà. Nhưng cậu lại có tính cách giống người cha: không nói nhiều và luôn giữ lại suy nghĩ cho riêng mình.
Sau khi Sanae ra đời, trách nhiệm của hai bậc làm cha mẹ coi như đã kết thúc. Giờ đây, Kendo có đầy đủ quyền lực, có người theo nịnh hót, luồng cúi, ca ngợi, và ông nghĩ mình xứng đáng với thành quả như bây giờ. Nghĩ thế, cha Sanae quên đi tất cả: quá khứ, gia đình, nỗi nhục, sai lầm…. để đắm mình vào những bữa tiệc rượu linh đình cấp dưới đã dành cho ông với hi vọng: ngày nào đó, họ cũng sẽ được đổi đời giống như sếp của họ.
Mỗi ngày đi qua, Satomi đã chán cái cảnh phải lo cho cái nhà này và chờ chồng trở về với người đầy mùi rượu. Satomi cũng không còn là cô bé mười sáu tuổi năm nào phải sống nhờ vào đồng lương của chồng, và cô cũng không mong đợi gì khi chồng được thăng cấp. Xét cho cùng, đó cũng đâu phải là tiền của cô. Thời gian biến cô gái trẻ ngày nào thành một người phụ nữ cứng cỏi, không muốn phụ thuộc vào ai. Những ý nghĩ để thoát khỏi cái quy luật nhàm chán của ngôi nhà đang lớn dần trong đầu Satomi.
Một ngày, mẹ Sanae nghe tiếng lách cách cùng tiếng cười phá lên từ ngôi nhà bên cạnh. Bà liền nhìn qua những song cửa và nhận ra những người phụ nữ hàng xóm đang quây quần quanh bàn mạt chược, nói cười rôm rả. Satomi thèm được ngồi cùng với họ, được thả hồn theo những câu chuyện để quên đi thứ gọi là trách nhiệm của một người mẹ, một người vợ đảm đang đầy buồn tẻ. Và hơn hết thảy, Satomi nhận ra một thứ quan trọng nằm ngay trên chiếc bàn bằng gỗ hồng lâu năm: tiền.
Mẹ Sanae nhanh chóng nhận ra cơ hội để đến với sự tự do, nơi không ai có thể bắt bà tuân theo cái này hay phải làm cái kia. Cơ hội đó đang nằm ngay trước mắt bà, ngay trên chiếc bàn đựng đầy những quân cờ mạt chược.
Chỉ bằng màn chào hỏi giữa hàng xóm, Satomi nhanh chóng được những khuôn mặt quen thuộc bà từng nhìn thấy qua khung cửa sổ mời vào trong, chơi vài ván mạt chược xã giao. Không chần chừ, mẹ Sanae đồng ý ngay, bà tiến lại gần cái bàn gỗ mà bà tin nó sẽ làm thay đổi số phận mình, nghĩ về một cuộc sống tự do tự tại. Không giống chồng lấy giàu sang bằng xu nịnh, Satomi bắt đầu lật cuộc đời mình sang một trang khác…. nhờ những quân cờ.
Sau khi cố tình thua vài ván, để mọi người nghĩ Satomi là kẻ dễ bị moi tiền, số tiền cược quả nhiên tăng lên, ngày một cao đến mức chóng mặt. Khi nhận thấy món tiền đó có thể gỡ lại toàn bộ số vốn từ trước đến nay, mẹ Sanae mới thực sự ra tay. Trước khi quen Kendo, Satomi đã từng được một ông lão bán thuốc dạo bên đường dạy về cách chơi mạt chược- một loại cờ phổ biến của Trung quốc . Với trí thông minh và đầu óc nhanh nhẹn, cô bé dễ dàng thuộc nằm lòng tất cả các quy tắc và chiếm được cảm tình của ông lão. Không lâu sau, ông lão đã chỉ cho cô những mánh khóe giúp người chơi
chiến thắng một cách dễ dàng. Bộ nhớ của Satomi đã lập tức ghi lại mọi thứ và không mấy khó khăn, cô đã đánh bại được người thầy của mình.
Niềm vui chiến thắng chưa kéo dài được bao lâu, Satomi đã không còn dịp gặp lại ông lão. Sau đó cô bé mới biết ông lão nghèo khó ấy lại là vua mạt chược ở khu phố của cô, người ta nói ông rút lui khỏi giải thi đấu sau một lần thua và không ai nhìn thấy ông nữa. Sau khi ông lão biến mất, Satomi không còn chơi mạt chược, nhưng những bài học của ông cô bé không bao giờ quên được, cũng như cô bé không thể quên lời cám ơn dang dở chưa kịp nói.
Satomi chỉ lưu giữ lại nó như một phần ký ức đẹp trong đời, nhưng bà không ngờ có ngày sự gặp mặt vô tình ấy lại có thể giúp bà thay đổi số phận.
Bằng cách áp dụng những chiến thuật người thầy hữu duyên đã dạy, Satomi dễ dàng ẵm trọn một số tiền lớn trong tay chỉ bằng một ván cờ. Ai cũng nghĩ mẹ Sanae chỉ nhất thời may mắn và họ đặt nhiều hơn với mong muốn gỡ lại. Cuối cùng, tất cả đều trở nên trắng tay, ngoài Satomi.
Những người phụ nữ đó không dễ dàng bỏ cuộc, họ tiếp tục rủ mẹ Sanae đánh cờ, tiếp tục đặt cược với suy nghĩ: May mắn không bao giờ kéo dài được lâu.
Mỗi ngày họ thua, họ lại chờ đợi một cơ hội khác để gỡ lại. Mỗi ngày, họ lại giúp Satomi mở rộng thêm cánh cửa tự do của cuộc đời.
Kendo tận hưởng vinh quang ông giành lấy được. Satomi hưởng thụ sự vui thú từ những quân mạt chược. Ai cũng chìm đắm vào ham muốn của bản thân, đến nỗi họ không còn nhớ mình có một đứa con trai. Họ chỉ biết sống cho chính họ và không chịu hiểu cho cảm xúc của người khác. Ai cũng kiếm được tiền nên người này bắt đầu xem thường người kia, kết quả họ xích mích với nhau chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt nhất.
Sống trong sự ích kỉ của người lớn, Sanae đã biết tự lo cho mình. Cậu đi học một mình, về một mình, dọn dẹp căn nhà trống không một mình, ăn một mình và ngủ một mình. Cậu đã quên ngôi nhà mình đang ở có tới ba người. Cậu không thể nhớ được giọng nói cha mẹ cậu, không thể nhớ họ thích cái gì, ghét cái gì, không thể nhớ lần cuối cùng cậu nhìn thấy họ cười với nhau là khi nào…… Sanae không cảm nhận được như thế nào là một gia đình. Với cậu những người sống ở đây chỉ như những con người xa lạ bị gán cho hai cái tên cha và mẹ.
Sanae giống như một cây con mọc trơ trọi giữa đồng hoang, không có gì nuôi nấng, che chở khỏi thiên nhiên khắc nghiệt. Cây con đó cũng không tha thiết sống, nó cứ tiếp tục cuộc đời cô độc như thế để chờ một ngày, những con gió lớn ập đến và chấm dứt số phận cho nó. Với Sanae, sống hay chết cũng không khác nhau là mấy…….
Cuộc sống của Sanae Hanekoma sẽ vẫn cứ tiếp diễn như thế nếu không phải một ngày nọ, sơ Marine- một người phụ nữ lớn tuổi với gương mặt hiền hậu, có công việc chăm sóc những đứa trẻ trong trại mồ côi- vô tình đi ngang qua nhà Sanae và nhìn thấy cậu. Ngồi gập người trên ghế sofa, gương mặt Sanae không chút cảm xúc nào, đôi mắt vô hồn đờ đẫn nhìn về phía bức tường đối diện, bỏ ngoài tai những lời cãi vã to tiếng của cha mẹ…. khiến sơ cảm thấy nỗi xót xa trào dâng trong lòng.
Trong mắt sơ Marine, Sanae giống như một bức tượng mang vẻ đẹp bề ngoài làm dao động lòng người…..nhưng bên trong thì hoàn toàn trống rỗng. Càng đau xót hơn khi sơ nhận ra tâm hồn của đứa bé không bao giờ bình lặng, cơ thể nhỏ bé của cậu luôn bị một làn sương xám mù mịt bao phủ. Màn sương của sự cô độc và những suy nghĩ u ám.
Kể từ ngày gặp Sanae, sơ Marine luôn bị ám ảnh bởi ý nghĩ ngày nào đó, con quái vật trong chính tâm hồn cậu bé đáng thương ấy sẽ nuốt chửng lấy cậu. Đọc kinh thánh, thuộc nằm lòng những lời dạy của Chúa để làm gì khi không thể bảo vệ được một đứa bé yếu đuối? Điều này khiến sơ luôn bị dằn vặt mỗi đêm.
Sau cùng, lương tâm của một người lương thiện quyết định cứu lấy đứa bé. Sơ hạ quyết tâm như vậy và bước đến gõ cửa ngôi nhà đầy sóng gió của Sanae. Sơ Marine đề nghị cha mẹ cậu gửi cậu vào nhà trẻ mồ côi, để ở đó sơ có điều kiện chăm sóc cậu nếu cha mẹ cậu không thể. Bỗng dưng có người gánh hộ trách nhiệm cho mình, Satomi và Kendo đồng ý ngay, họ hối bà đem cậu bé đi càng sớm càng tốt. Khi được hỏi đến ý kiến của mình, Sanae cũng không có biểu hiện phản đối, với cậu thì sao cũng được.
Cái ngày sơ Marine đến đón Sanae đi, sơ có thể nhìn thấy sự nhẹ nhõm trong đôi mắt của hai bậc cha mẹ, khi họ đã có thể trút bỏ được một gánh nặng. Từ bây giờ, họ đã có thể thoải mái tận hưởng cuộc sống tự do, giàu sang mà không bị ràng buộc bởi bất cứ ai. Cuộc đời với họ chưa bao giờ đẹp hơn thế.
Trước biểu hiện của họ, sơ Marine lắc đầu chán nản “Những người cha người mẹ này thật vô trách nhiệm!” rồi sơ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Sanae và bước đi nhanh hơn, để tránh xa khỏi hai con người ích kỷ ấy.
Sanae thì không có phản ứng nào, bởi cậu vốn đã quen với nó. Cậu chỉ muốn hỏi tại sao sơ lại phải ra đi vội vã, tại sao bàn tay nắm chặt tay cậu lại run lên và tại sao gương mặt sơ lại tràn ngập sự thất vọng…. Nhưng cuối cùng Sanae quyết định giữ lại những câu hỏi cho riêng mình. Dù sao đó cũng không phải là chuyện cho một đứa con nít như cậu xen vào, và cậu cũng không muốn hiểu những câu chuyện phức tạp của người lớn. Như câu chuyện của cha và mẹ.
Không một ai nói với nhau câu nào, sơ Marine và Sanae lặng lẽ bước đi trên con đường gạch hướng về phía núi có ánh mặt trời đang le lói, chiếu những tia sáng màu cam dịu như dát vàng xuống lớp gạch đỏ, khiến đôi chân Sanae cảm nhận được sự ấm áp cậu chưa bao giờ có. Trong mắt cậu, hoàng hôn thật đẹp, đẹp đến mức cậu có cảm giác nó không thuộc về thế giới u tối của mình.
Vừa bước đi trong buổi hoàng hôn vàng Sanae vừa nhìn người đi bên cạnh cậu, nhìn gương mặt trải bao sự đời của bà sơ già- người đã nói sẽ cứu cậu ra khỏi lớp vỏ bọc của chính cậu. Sanae nhìn ánh mắt tràn đầy hi vọng của bà, im lặng không nói gì. Cậu vốn không tin vào quyết tâm đó.
Ở cái tuổi của một đứa bé, lẽ ra Sanae không cần phải lo lắng bất cứ gì, cậu được quyền sống trong sự bảo bọc, dạy dỗ của người lớn giống như bao đứa trẻ khác. Nhưng cậu không được may mắn ấy, cậu bé không có gì ngoài những ước mơ. Sanae mơ rất nhiều, từ những mong ước nhỏ bé nhất cho đến hoang đường nhất, nhưng không một cái nào trở thành sự thật. Cậu chỉ mơ ước rồi nhận lấy thất vọng. Dù vậy, Sanae vẫn tiếp tục ước mơ. Cậu tự nói với chính mình…. ít ra…..
….cậu cũng còn có một lý do để….
…… tồn tại.