Chuyện tình giữa 1 chàng trai và 1 kid - Chương 1
————
Đây không phải là câu chuyện do mình sáng tác nhưng là một câu chuyện rất hay và cảm động mình muốn chia sẻ cho mọi người cùng đọc.Xin lỗi pan nha thomasvince mình chỉ muốn mọi người biết được câu chuyện thật đẹp của pan mà thôi…
————
CHAP 1:
Mình xin giới thiệu mình tên Phi, 21 tuổi, tuy đã lớn nhưng tính tình của mình thì cứ như 1 đứa trẻ 12 tuổi, mình nhí nhảnh, hòa đồng vui vẻ và hay làm nũng với mọi người. và tôi là một bé kid.
Chuyện xảy ra tại một siêu thị coopmark trên đường Đ.T.H, khi tôi đang tung tăng dạo khắp các quầy hàng để lựa đồ mà mình thích. Đi phớt qua giang hàng mỹ phẩm để mua 1 chai nước hoa, tôi thật may mắn khi nhìn trên kệ còn duy nhất 1 chai nước hoa mà tôi vẫn dùng, sợ người ta giành nên tôi nhanh chân chạy tới chụp lấy nó. Bất chợt tay tôi không trúng chai nước hoa mà trúng ngay tay của một ai đó, nhìn lên thì thấy là một người con trai cao lớn, đẹp trai và ăn mặc rất lịch sự. Không vì nhìn thấy một thằng con trai đẹp mà tôi bỏ tay ra, tay tôi cứ khăng khăng cầm chắt chai nước hoa mặc cho thằng con trai kia liếc mình. Thằng chả đó lên giọng:
– Em làm cái gì vậy? Sao không buôn tay ra, anh là người chụp nó trước mà, vì vậy nó là của anh.
– Ủa, anh chụp trước là quyền của anh, nhưng tui là người thấy trước, mắc mớ gì tui phải nhường cho anh. Mơ đi cưng. – tôi quyết ăn thua đủ.
– Người gì mà ăn nói ngang ngược vậy, ai lấy nó trước thì của người đó chứ, sao lại còn cải ngang như vậy. – anh ta chỉ trích tôi
– Ê, cái ông kia, ai thèm cãi với ông, tui đâu có rãnh mà cãi. Hứ, thế tui hỏi ông bao nhiêu tuổi. – tôi đang tìm cách dụ thằng chả.
– 27 – ổng kênh kiệu trả lời
– Thì đó, ông 27 tuổi rồi lớn hơn tui khá nhiều, thấy ông ăn mặc bảnh tỏn vậy chắc là người có học thức. Vậy chứ ông có biết cái bài “Làm anh khó đấy” không hả?
Nói đến đây người con trai đó biết đã bị mắc bẩy của tôi, vì vốn bài đó có ý cái gì cũng phải nhường cho em nhỏ hết, anh ta nhanh chóng quăng lại vô mặt tôi một câu:
– Thế chứ chú em có biết câu “Kính lão đắc thọ không?” – rồi thằng chả cười khoái chí.
Tôi nóng máu quá la um xùm luôn
– Tôi không biết, cái đó tôi thấy trước, anh mà không trả cho tôi là anh không xong với tôi đâu. Tôi sẽ la lên cho người ta tới đây, cho người ta thấy anh ăn hiếp tôi cho mà coi. Hứ, tôi nói cho anh biết tôi cũng không vừa đâu.
Thấy tôi la lớn có nhiều người xung quanh nhìn, người con trai đó quăn chai nước hoa cho tôi rồi bỏ đi và cũng không quên liếc tôi một cái như muốn nói tôi là đồ ngang ngược. Tôi khoái chí quá vì được chai nước hoa, tôi tiếp tục tí ta tí tửng đi đi lòng vòng mua thêm vài 3 món đồ, rồi bước ra quầy tính tiền. Đang lum khum lôi mấy món đồ ra tính, bất chợt có 1 tiếng nói quen thuộc cất lên:
– Em ơi! Làm ơn cho anh tính tiền trước, anh đang có chiện gấp lắm.
Tôi quay mặt lên thì máu nóng của tôi bỏng bốc lên. Tôi quát:
– Là anh hả? Trời ơi sao anh ám tôi hoài vậy? Đi đâu cũng gặp anh hết vậy?
– Trời ơi sao lại là em nữa! Haiz đúng là xui mà.- anh rên rĩ.
– Hứ tui mới xui nè, sao anh giành tính tiền với tôi.- tôi gằn giọng.
– Bé ơi, cho anh tính tiền trước nhé, anh có chiện gấp lắm, hok trể được, anh năn nỉ em đó. – anh ta nài nỉ.
– Mắc cười quá, ở đâu có cái luật tới sau mà đòi tính tiền trước vậy? Anh có học luật xếp hàng hok hà?- tôi nẩu máu.
– Trời ơi! Khi nãy anh đã nhường em một lần rồi, giờ em làm ơn nhường anh lại đi anh cám ơn! – anh khẩn thiết nói.
Nghĩ cũng có lý nên tôi cho anh qua mặt tính tiền trước. Tính tiền xong tôi ra về trên tay cằm 1 cây kem tí tửng vừa đi vừa ăn. Bỗng ra tới trước cửa siêu thị tôi hết hồn vì một chiếc xe hơi lao xầm về phía tôi, tôi xanh lè mặt mày khi chiếc xe đó thắng sát chân tôi, tôi điên tiết lên sau khi bình tĩnh, chuẩn bị chửi cho bỏ ghét, nhìn vô xe hok thấy gì hết vì kính đen thui, bất chợt kính cửa bên hông kéo xuống. Tôi nhanh chóng nhận ra thì ra là thằng cha hồi nảy, máu tôi sôi như ai đun. Tôi quát lớn:
– Ê thằng cha kia, điên hả, định đâm chết tôi hả, đường ở ngoài sao hok đi, bộ 2 con mắt gắn lên trên đầu co đẹp chứ hok để nhìn hả?
Anh ta giả vờ như không nghe thấy gì, và nhẹ nhàng nói:
– Nhok lên lên xe đi anh chở nhok về, nhà nhok ở đâu?
– Nhà tôi ở đâu thây kệ tía tui anh hỏi làm gì, đồ điên, đồ ăn cơm nhà lo chiện người ta, hứ! – tôi tiếp tục chửi.- xuống xe mau xuống xe, mau xuống xe nói chuyện cho ra lẽ coi.
Thấy tôi quát lớn quá anh ta kéo tấm kính cửa lên, loay hoay 1 hồi chửi bới mà hok có người nghe nên tôi mệt quá, tự động bỏ về. Tôi đi bộ lơn tơn nhà, vì mệt quá nên quên chuyện vừa rồi, vừa quẹo và hẻm, bỗng nhiên có tiếng kèn xe hơi kêu “Ting! Ting! Ting!”. Quay lại nhìn thì tôi giựt bắn mình, má ơi là chiếc xe quỷ ám lúc nảy. Không biết tại sao nó lại đi theo tôi, con hẻm thì nhỏ chiếc xe hơi thì to, nó án hết đường đi, người đi đường bóp kèn quá trời mà chiếc xe hơi vẫn không nhúc nhích. Thấy người ta không đi được, tôi thấy khó chịu, bèn chạy lại đập vào đầu xe 1 cái rầm. Hắn ta thấy thế kéo cửa kính xuống và nói:
– Nhẹ nhẹ thôi nhok, trầy xe là hok có tiền đền đó nha.
– Hứ, tại sao anh đi theo tôi, anh muốn cái gì, anh biết là anh đang làm cản trở lối đi người khác không? Con người như anh đúng là….- tôi điên lên chửi
– Uhm anh đi theo nhok đó, được hok? – anh ta cười khoái chí
– Anh muốn gì mà đi theo tôi, tôi chưa thấy ai bất lịch sự như anh hết, người văn mình mà sao cử chỉ lại như vậy. Hứ – tôi tiếp tục.
– Tại anh thích đi theo nhok nên đi thôi, được thôi nếu nhok muốn anh đi cũng được thôi. Nhok cho anh biết tên địa chỉ nhà và số điện thoại đi, anh sẽ đi ngay, mà nói trước nếu cho sai là anh sẽ đứng ở đây trong những ngày tới đó.
Thấy xe cộ cứ tắt nghẽn hơn nữa lại bị hù dọa như vậy nên tôi liền lấy miếng giấy dính nhỏ viết tên mình địa chỉ và số điện thoại của mình vào đó. Viết xong tôi bước đến gần cái cửa và nhanh tay dán miếng giấy đó vào trán anh ta:
– Đó ăn dọng gì thì ăn đi đồ cô hồn ba trợn.
Rồi tôi nhanh chóng bước chân chạy về nhà chỉ cách đó vài căn. Tôi bước đi và vẫn nghe loáng thoáng tiếng của anh: “chào nhok Phi nhé! Anh tên Phong! Anh sẽ gọi cho em sớm…hihihi”. Trời ơi nghe mà nổi cả da gà. Đêm hôm đó tôi nhận được 8 cuộc điện thoại của anh, tôi không nói lời nào ngoài chữ: “uhm”, còn anh thì giới thiệu về bản thân mình, tên rồi nghề nghiệp. Nghe xong tôi cúp máy. Anh lại tiếp tục nhắn cho tôi rất nhiều tin. Đọc những tin nhắn của anh tôi cảm thấy rất bùn cười, nhưng tôi không nhắn lại, tôi có linh cảm sắp có chuyện xảy ra với mình những không biết chính xác đó là chuyện gì! Chỉ biết chuyện đó có liên quan đến anh, 1 người mà tôi mới quen.