Bí Mật Động Trời - Chương 4
Nói tới đó, Khoa bỗng dưng im lại khi thấy Tú đang gục đầu khóc nức nở. Lòng Khoa đã rộng mở, cảm thấy Tú như một cái gì đó cần được chở che, yêu thương, Rồi Khoa kéo nhẹ Tú vào lòng
– Em cứ khóc đi. Khóc lớn vào
Tú nghe được những lời nói đó nên đã khóc thật nhiều đến ướt cả áo Khoa
– Em xin lỗi…- Tú gượng
– Anh…..anh hiểu em rồi. Thì ra em không phải là người xấu như Trường đã nghĩ. Ít ra thì anh đã đúng
– Anh….anh…….anh không khinh miệt em sao?
– Sao phải khinh miệt, anh cảm thấy thương em nhiều lắm. Anh sẽ lo lắng cho em.
Tim Tú đập liên hồi khi nhận phản hồi từ Khoa, Tú xúc động che miệng lại chạy toát vào phòng.
Khoa ngồi thẩn thờ và nghĩ ngẫm : “ Không ngờ Tú lại như vậy, một cậu bé trong sáng dễ thương như vậy sao lại nở đối xử vậy chứ. Thời này mà còn chuyện dị đoan, thật là buồn cười. Mình phải làm sao đây, phải làm sao để Tú được an nhàn sau này…Mình cảm thấy thương Tú nhiều quá…….”. Chàng trai 22 tuổi vẫn còn ngồi thẩn thờ trên bờ hồ bơi.
Tú ngồi trong phòng thỏ thẽ mà khóc. Hết giọt này rồi tới giọt khác cứ tuần hoàn như vậy. Đến khi Tú đã quá mõi mệt và tìm xuống nhà bếp để uống nước thì gặp Trường mới về.
-Trời, khóc hả..sao mắt đỏ hoe vậy nhóc ? – Trường trêu trọc
Tú vẫn không nói gì và đi tới tủ lạnh
– Không biết ai đã chọc nhóc này khóc he, hay là nhớ nhà rồi hả ?- Trường dựa cột nói
Vô tình Trường lại động vào nỗi đau khiến Tú bật khóc
– Trời, trời khóc nữa à….? – Trường trợn mắt
– Con trai gì mà khóc ta……….- Trường lại nói và khẽ cười
Tú vẫn im lặng , uống nước xong Tú vội bước lên lầu. Trường kéo Tú lại
– Dọn cơm tôi ăn đi?
– Anh vẫn chưa ăn cơm sao ? – Tú nghẹn ngào
– Không nghe tôi nói sao mà còn hỏi?
– Nhưng không còn đồ ăn nữa. Em làm mì anh ăn nhe?
– Không, tui không thích ăn mì.
Thấy Tú đang gục mặt và nước mắt vẫn tuôn nên không muốn làm khó Tú nữa
– Thôi kệ, làm mì thì làm mì
Mì trong chảo đang sôi bùng bụt, Trường đang ngồi đợi tô mì của Tú
– Coi chừng nước mắt rơi vào chảo đó, tôi không muốn ăn mì nước đâu
Tú vẫn im lặng. Mì đã ra dĩa, Tú đem đến cho Trường, Trường nhìn đôi mắt Tú chăm chăm.
– Sao vẫn cứ khóc hoài vậy, thích khóc lắm à ?
Tú để xuống rồi bỏ đi
– Khoan đã !!!!- Trường níu Tú lại
– Chúc tui câu gì đi chứ ?
– Anh ăn ngon miệng – Tú lí nhí
Rồi phóng lên lầu. Trường bắt đầu nếm mì. Trường quá đổi ngạc nhiên khi dĩa mì ngon như ở nhà hàng : “ Trời, nhóc này làm đồ ăn ngon dã man. Hay là tại đói ăn gì mà chẳng thấy ngon ! “
Bước vào phòng ngũ, Trường vô tình nhìn thấy cánh cửa phòng Tú vẫn còn mở
– Làm gì nhìn đăm chiêu ngoài đó vậy? Lại khóc nữa à. Không hiểu con trai gì mà khóc dữ vậy trời
Tú lại khép cửa và đi ngũ thì Trường chặn lại
– Khi dễ tôi à ?
– Em không dám
– Ờ vậy thì được. Nhóc làm tôi thấy tò mò, có chuyện gì nói nghe thử coi, nhớ ba má à?
Tú lại liếc mắt nhìn chỗ khác, mặt ngơ ngơ
– Em………em……….
Trường quay mặt chỗ khác
– Thôi tôi đi ngũ !
Tú đóng cửa phòng lại.
– Khoan – Trường giật mạnh
– Chúc tôi câu gì đi chứ, lâu rồi không ai chúc tôi cả?
– Chúc anh ngũ ngon miệng!
Rồi Tú đóng cửa phòng lại, tắt đèn. Trường cảm thấy vui vui rồi bỗng dưng nhớ lại
– Ngũ ngon miệng? . Trời……..
Trong lúc ngủ, Tú một phần nhớ về ba má, một phần nhớ lại cảnh Khoa kéo Tú vào lòng để khóc cảm thấy sao sao kỳ lạ, như cảm giác rất mới mà Tú chưa từng nếm được. Cậu bé nhỏ người võn vẹn tuổi mười sáu này đang nằm lăn qua lăn lại suy nghĩ rất nhiều về Khoa. Tú luôn nghĩ trong đầu tại sao lại có người tốt như Khoa đến thế, ít ra cũng đỡ rất nhiều hơn cha mẹ của mình…………Còn đối với Trường sao mình lại thấy ghét ghét như vậy mặc dù hoàn cảnh của anh ấy cũng đáng thương. Tú liên tục lắc đầu rồi đi vào giấc ngũ.
Bình minh đến