Bí Mật Động Trời - Chương 14
Ngày hôm sau. Buổi tối, Trường trên đường chạy xe gần về tới nhà, lòng háo hức vì muốn được trổ tài làm món mì cho Tú ăn thì……………
– Thằng này nè anh……… – Một cô gái khá xinh đẹp và hung dữ nói khá đông bọn người đàn ông xung quanh, trông có vẻ giang hồ.
– Mấy người là ai ? – Trường bất ngờ.
– Nó đó anh. – Cô gái nói tiếp
Từ từ mấy thằng giang hồ bước xuống xe, tay mỗi thằng cầm một khúc cây to. Trên một con đường vắng vẻ mặc dù mới chỉ có 9h tối.
– Mấy người là ai, muốn gì ? – Trường nhấn mạnh
Rồi Trường nhìn kĩ cô gái thấy quen quen………..
– Muốn gì à, mày tưởng mày là ai, đẹp trai chắc? à mà đẹp trai thiệt, đẹp trai thiệt đó,
hèn gì chảnh, chảnh quá. Anh…….anh đánh nó đi cho bỏ cái tặc phách.
– Khoan đã, – Trường hô to khi tất cả chuẩn bị đưa cây lên.
– Tôi đã làm gì cô – trường hỏi
– Làm gì à……..mày không nhớ tao sao, tao từng mất một thời gian khá dài để đeo đuổi mày nhưng mày quá chảnh, mày không thèm đếm xỉa đến tao, hôm nay tao muốn ăn không được phá cho hư, cho hả giận…….đánh…….đánh……..đi anh
Rồi cả đám chuẩn bị xông tới
Trên con đường gần nhà. Tú đi mua mì, nhưng hôm nay mấy tạp hóa đóng cửa quá sớm nên cậu bế phải lội đi mua ở nơi xa hơn.
– Trời sao hôm nay mấy tạp hóa đóng cửa sớm quá vậy ? Kiếm muốn chết mới mua được mì.. may quá….phải về nhanh thôi ,nếu không để anh Trường đợi. – Tú nói một mình rồi tự cười
Bọn giang hồ bắt đầu đánh vào tay Trường, Trường cũng chống đỡ ,đánh trả nhưng người đông thế mạnh, Trường thật sự đã thấy rất đau.
Tú từ sau hí hửng đi tới. Trợn mắt nhìn thấy đánh nhau, sợ quá nên trốn vào gốc cây mà nhìn nhưng vừa ngồi xuống thì thấy người đang bị đánh không ai khác, đó chính là Trường. Tú đã bất chấp nỗi sợ hải mà chạy đến Trường một cách can đảm.
– Nhóc……… – Trường hết hồn
– Chạy đi, chạy đi nhóc, nguy hiểm……………………. –Trường thét to.
Rồi Tú nhìn thấy một thằng phía sau Trường giơ cao cây lên chuẩn bị đập vào Trường. Tú la lớn.
– Anh Trường………………………
Tú đã chạy đến đỡ một cây vào đầu, cũng giống như đêm mắc mưa, Tú lại nằm trên lưng Trường bất tỉnh, máu ra ướt cả áo Trường. Trong tay Tú vẫn còn nắm giữ mì đã mua.
– Đứng lại, đứng lại – Cảnh sát dân phố nhìn thấy và chạy đến.
Bọn chúng vì sợ hãi nên đã nhào lên xe chạy đi mất. Trường cố gượng ngóc đầu dậy mặc dù vẫn còn rất đau.
-Tú………….Tú…………nhóc sao rồi, sao rồi hả? – Trường nhăn mặt la lớn
2 anh cảnh sát chạy lại hỏi.
– Anh ơi……anh có…………….
– Gọi xe cấp cứu giùm tôi, nhanh lên – Trường ngắt ngang
__________________________________________________ ____________
Tại bệnh viện
Trường nằm trên dường bệnh mà thấp thoảng lo âu, sợ Tú có chuyện không hay khi chứng kiến đầu Tú có quá nhiều máu. Rồi Trường chợt nghĩ đến truyện “ Chuyện Tình Huynh Đệ Lớp 10” mà Tú đã cho mình xem, nhưng sao kết cục sao giống trong truyện vậy, nhân vật Đệ cũng bị mất trí do ra quá nhiều máu mà, liệu nhóc có………có bị….có bị mất trí không?.Nghĩ đến đây Trường đã cuống cuồng lên.
-Anh ơi, anh còn chấn thương ở tay, anh đi đâu vậy? – Y tá phòng Trường hỏi
Trường gượng người và cố gắng
-Tôi muốn qua phòng bên xem cậu bé bị…….bị đập đầu như thế nào rồi.
-Nhưng bác sĩ dặn anh phải ở đây, hay…..anh có người thân không?
-Không, tôi muốn qua phòng bên.
Vừa nói dứt câu, Cô y tá đã không cản được sự dũng mãnh và quyết liệt của Trường
Trường chạy ra thì thấy bác sĩ từ phòng cấp cứu Tú bước ra. Trường mừng rỡ
-Bác sĩ, bác sĩ………làm ơn giúp tôi….cho tôi hỏi?
-Anh cần gì?
-Cậu nhóc phòng này có qua được không vậy bác sĩ, bác sĩ cố gắng giúp tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng trả được .
Bác sĩ lắc đầu và nói.
-Trong cậu có vẻ lo lắng,thôi được tôi cũng xin báo cho cậu biết rằng : tuy cậu bé đó ra nhiều máu nhưng không hề ảnh hưởng đến não, nếu cậu là người thân thì ra làm giấy tờ với tôi.
-Thật không bác sĩ……..thật không ? – Trường mừng rỡ.
-Thật, mời cậu theo tôi – Bác sĩ cười vui và nói
Trường đi theo bác sĩ khi chung quanh có biết bao nhiêu người nhìn anh với cặp mắt lạ thường vì trên tay vẫn còn nhiều vết máu, chân đi không vững vàng.
-Bây giờ tôi có thể vào thăm cậu nhóc đó được chưa bác sĩ – Trường hỏi