Bí Mật Động Trời - Chương 12
– Cậu nhóc nằm phòng bên, có sao không bác sĩ, chừng nào xuất viện – Trường bật dậy
– Cậu bé đó còn yếu lắm cần ở lại một hai ngày nữa để kiểm tra – Bác sĩ nói
– Ờ……cảm ơn.
Khoa nhìn Trường
– Cậu lo lắng cho Tú từ khi nào vậy, mình nhớ cậu ghét Tú lắm mà ?
– Không phải, tôi chỉ hỏi thăm thôi.
Nói tới đây, Trường bỗng dưng nhớ ra
– cậu từng nói nhóc đó là con nhà giàu, vậy tại sao lại ở đây, mọi chuyện là sao ?
– Chuyện là vầy nè – Khoa bắt đầu kể lại
Tâm hồn Trường như bay bay, ngớ ngẫn rồi nghĩ : “ Thật là khốn…tại sao trên đời lại có loại ba mẹ như vậy chứ, thứ đó không bằng xúc sinh, tại sao lại đối xử con ruột cảu mình như vậy. Rồi Trường cũng cảm thấy hoàn cảnh Tú có chút đáng thương giống mình, rồi nghĩ về nhóc nhiều hơn, thương cảm hơn, lo lắng hơn……………….”
– Cậu không sao chứ Trường – Khoa vỗ tay Trường
– Ờ………không sao……bay giờ mình chuẩn bị xuất viện đi.
Ngày hôm sau Tú đã khỏi hẳn và xuất viện, về nhà với sự đưa đón của Khoa. Tại phòng Tú:
– Em nhớ ăn uống nhiều vào – Khoa khuyên
– Em cảm ơn…..em biết rồi – Tú nói
– Anh nhất định không để chuyện gì xảy ra với em nữa đâu, anh sẽ bảo vệ em.
– Ờ…………..
– Anh yêu em nhiều lắm, nhóc à.Hãy để anh lo cho em suốt cuộc đời này nhé.
Tú vẫn im lặng và cảm thấy sao sao, dường như cảm giác ở bên cạnh Khoa có gì khác hẳn khi được Trường quan tâm, che chở. Tú nghĩ đến Khoa, Khoa lúc nào cũng nói yêu mình nhưng không hề, không hề có cái gì đặc biệt, anh ấy chỉ biết những lúc mình bị tai nạn, bị sự cố thì mới xuất hiện, nếu không có việc gì thì anh ấy không hề ở bên cạnh, như vậy gọi là yêu sao?
– Thôi em đừng suy nghĩ nhiều, ngũ đi em.
Khoa bước ra ngoài, Trường đứng ngoài cửa vô tình nghe hết mọi chuyện và cử chỉ của hai người. Cảm thấy bức rức khó chịu, rồi như lặng người.
Tối đến. Tại hồ bơi nhà, nơi Tú thường ngồi. Cậu bé trong đầu lúc này không nghĩ về Khoa nữa mà cứ toàn nghĩ về Trường, nhớ đến chuyện hôm trước Tú không thể quên được từng cử chỉ, hành động chứa đựng đầy tình cảm của trường. Phải chăng là……………
– Nhóc thấy đở chưa – Trường vô tình đến
– Anh Trường………. – Tú mĩm cười
– Sao cười – Trường ngạc nhiên
– Tại em…….em thấy vui – Tú nói
– Sao vui……..?
– Tại sáng giờ em tìm anh…….nhưng không thấy.