Angel... - Chương 2
Chương hai
Ngày thứ hai trong bệnh viện.
_ Con phải biết tự quý trọng cơn thể mình chứ. Ta xin con đừng làm như thế nữa!
Người đàn ông nhỏ thó mang đôi kính trắng choán gần hết nửa khuôn mặt đang ngồi bên giường bệnh, luôn miệng thuyết phục tôi đừng tự làm đau mình thêm nữa trọng khi mặt cúi gằm và người thì co lại hết mức có thể. Điệu bộ mới thật nực cười. Ông ta là gì nhỉ? À, là người bảo hộ của tôi.
Lời nói của ông ta truyền đến tai tôi không gì hơn là những tiếng rè rè của một cuộn băng casset đã cũ. Đó là những lời lẽ vô nghĩa và thừa thãi. Ông đã nói như vậy bao nhiêu lần rồi hả người bảo hộ?
Tôi quay mặt ra cửa sổ, bỏ ngoài tai thứ âm thanh trầm đục phát ra từ miệng người đàn ông đó.
_ Con làm ơn nghe ta nói đi mà……
Hôm nay là một ngày không đẹp trời. Không, hôm nay cũng như bao hôm khác, cũng vẫn bầu trời đầy mây u ám này, vẫn bầu không khí ám mùi ẩm mốc ở nơi đây, tất cả màu sắc, âm thanh, hình ảnh quen thuộc trộn lẫn với nhau tạo thành mùi vị đặc trưng của thành phố. Cái thứ mùi của những miếng bánh mì mốc meo, rác rưởi, cống rãnh; tiếng ồn của xe cộ, tiếng cười nói của những người đàn bà lắm điều, tiếng khóc của lũ trẻ con, tiếng chửi bới của bọn đàn ông nát rượu, và tất cả những thứ tạp âm khác nữa. Chúng bốc mùi hôi thối đến phát buồn nôn.
Chán. Buồn chán kinh khủng. Tôi ghét nơi này cũng như người đàn ông đang nói kia. Chán ghét tất cả. Cái chốn chẳng bao giờ ấm áp này….
_ Ông ra ngoài đi.
_ Tại sao lúc nào con cũng như vậy hả? Ta đã nói…
_ ÔNG RA NGOÀI ĐI !
Một khoảng im lặng ngắn ngủi, rồi ông ta xô ghế, vội vàng ra khỏi phòng. Ông ta đi rồi, tôi co người, chùm chăn và cố ngủ một giấc. Nếu cố gắng, có lẽ đêm nay tôi sẽ có một giấc mơ đẹp không chừng. Nhưng thật vớ vẩn vì bây giờ đang là buổi sáng.
Tôi nhìn cái cổ tay trái đang cuốn băng chằng chịt của mình, cười. Tôi đã quá tay. Hơi ngu ngốc một chút khi đã cắt quá sâu và tôi đã ngất đi nhanh chóng. Những ngón tay trên bàn tay phải cào cào lớp băng gạc trắng một cách vô thức.
—————–
Tôi không biết mình đã ngủ, hơn nữa còn ngủ rất lâu. Giờ đã là buổi tối rồi. Tôi chui ra khỏi chăn, tìm đường đến toilet. Ở bồn rửa, tự nhiên ngẩng mặt lên, thế là bất ngờ tôi nhìn lại khuôn mặt mà đã từ lâu tôi không nhìn thấy. Mái tóc vàng dài gần chấm vai nhìn vô trật tự che mất gần nửa khuôn mặt bên phải. Hai con ngươi xanh sáng nổi bật trên nền vàng óng ả ấy, màu xanh của bầu trời. Nhẹ gạt mớ tóc rối bù xù, tôi đưa tay chạm vào vết sẹo dài trên trán, ngay phía trên mắt. Xúc giác ở đó gần như đã tê liệt, không cảm thấy cả những ngón tay lạnh toát, chỉ có tay thấy nó sần sùi và thô ráp. Tôi mỉm cười với hình ảnh phản chiếu trong gương. Mày đẹp lắm Kyan ạ!
—————–
Tích! Tắc! Tích! Tắc!
Tiếng đồng hồ vang dội khắp bốn bức tường của phòng bệnh. Tôi đã yêu cầu người bảo hộ mang đến cho tôi một chiếc đồng hồ. Sẽ rất thoải mái khi ngủ trong những tiếng tích tắc dịu dàng này.
Tôi nhìn lên cái đồng hồ đặt ở đầu giường. Ba giờ mười. Với tôi hôm nay lại là một đêm trắng. Nhưng cũng yêm tâm vì còn có ánh trăng nhợt nhạt chiếu qua tấm rèm cửa và tiếng đánh nhịp của đồng hồ thức cùng tôi.
“Cạch!”
Tiếng cửa mở làm tôi giật mình. Tôi ngạc nhiên nhận ra đôi mắt đó. Đôi mắt đẹp tuyệt hôm qua. Hôm nay, người đó không nhìn tôi chằm chằm rồi bỏ đi nữa, anh ta bước hẳn vào phòng. Dựa vào trang phục đang mặc, có thể biết anh là bác sĩ ở đây. Anh ta tiến đến gần giường, mắt vẫn không rời tôi.
Đôi mắt đen nhẹ nhàng kéo chiếc ghế lại gần và ngồi xuống bên giường tôi. Không biết đó có phải là do ánh sáng hay không, nhưng tôi nghĩ mình đã thấy anh ta mỉm cười. Tôi muốn cười lại nhưng cơ mặt cứ cứng đờ. Đôi mắt ấy nhìn tôi một lúc rồi ngả đầu xuống gối và đưa tay vuốt nhẹ má tôi. Anh ta thì thầm với tôi điều gì đó nhưng tôi nghe không rõ. Tôi nghĩ là mình đã ngủ ngay lúc đó. Cuối cùng thì hôm nay không phải là một đêm thức trắng. Tôi chìm dần vào giấc ngủ trong khi anh ta ngân nga giai điệu của bài hát ấy.
“Thành phố mù sương___”
——-
“Tiếng chuông nguyện đổ dồn đánh thức những cô hồn trong đêm tối u tịch___”
——–
Tôi đã nghe tiếng chuông đó trong giấc mơ trên nền một thành phố hoang tàn đổ nát. Không một bóng người nhưng tiếng chuông vẫn ngân vang, như thể đang khóc thương cho những linh hồn vất vưởng.
———-