Xa lộ không đèn - Chương 3
Khánh đã đoán không sai…
Ngồi nơi bàn cuối góc để tiện bề quan sát và chỉ một chút thôi,chàng đã thấy nhóc bước vào…
Anh chàng kêu một chai bia Heineken và dõi mắt nhìn quanh …
Lát sau,Khánh thấy cậu ta bước đến bàn của một người đàn ông to con,bụng bự ơi là bự…
Họ nói với nhau những gì không biết nhưng chỉ khoảng một tiếng sau,chàng đã thấy nhóc sánh bước với ông ta rời khỏi vũ trường…
Suy nghĩ miên man một hồi,Khánh mới buột miệng than thở :
-Trời ơi,không lẽ cậu ấy lại là…
Lúc này,tiếng hát của cô ca sĩ đứng trên sân khấu vẫn vang lên dìu dặt…
”Anh nghĩ gì…khi thấy em
lặng lẽ từng đêm…phấn son nhạt nhòa
lặng lẽ từng đêm…khói bay…mịt mờ…
ngồi nơi…vũ trường…
Biết anh còn…yêu em
hay biết sau này…xa nhau
Đừng làm khổ thêm…
Đừng xem em như…cánh chim hoang…bay về đêm…”
…
Đêm sau vì là chủ nhật,Khánh tiếp tục đến ngồi nơi cái bàn cũ…
Chẳng hiểu sao,từ lúc gặp mặt cậu bé này chàng lại cứ ngờ ngợ là Phong nên không thể không để ý đến nhóc…
Hồi nãy,chàng cũng có nghĩ : Thôi kệ người ta …Mình đâu có ở không mà lo chuyện thiên hạ chứ ? Nên thì cậu ấy nhờ,hư thì cậu ấy chịu…Mình chẳng có liên quan gì hết…
Nhưng mà khi thấy cây kim ngắn của đồng hồ gần bước đến con số mười thì Khánh bỗng nhỏm dậy,thay quần áo rồi lẹ làng đến đây ngồi…
Để làm gì ? Chàng cũng chẳng biết…
Khoảng gần mười một giờ đêm…chàng trai lại ung dung bước vào …
Với thái độ tự tin sẵn có của mình,nhóc tiến đến gần một quý ông lịch lãm…
Kỳ này chắc có lẽ bị từ chối nên Khánh thấy cậu ta khẽ nhếch môi rồi đến ngồi nơi quầy bar …
Suốt đêm ấy,anh chàng mon men đến gần thêm vài người nữa nhưng rốt cuộc cũng quay lại chỗ cũ ngồi một mình…
Khánh thấy vậy,bèn đưa tay ngoắc người phục vụ rồi thì thầm vào tai anh ta ít câu sau khi nhét vào túi anh chàng tờ năm chục ngàn mới cáu…
Chỉ một phút thôi,cậu bé đã đến gặp chàng…
Vừa thấy Khánh,nhóc vội cau mày :
-Hình như anh là…là…
Chàng đứng dậy,lịch sự đưa tay :
-Mời em ngồi…
Cậu bắt tay chàng rồi mỉm cười ngồi xuống đối diện với Khánh…
Khánh đi thẳng vào vấn đề :
-Bao nhiêu ?
Nhóc thoáng ngỡ ngàng nhưng liền mỉm cười :
-Cảm ơn anh đã thẳng thắn…Như vậy đỡ tốn công em vòng vo …Ok,nếu anh thích thì 100 cho một lần…Suốt đêm thì 200…Đưa tiền trước,chuyện đó sau…
Khánh lẳng lặng móc bóp,chàng rút ra bốn tờ giấy bạc loại năm trăm ngàn rồi để lên bàn…
-Như vậy có đủ cho…một lần không ?
Nhóc cười :
-Nếu tính luôn tiền bo cho em về taxi nữa thì tuyệt lắm…Ok,thôi bây giờ mình đi…Anh muốn thuê phòng hay là ?…
Khánh lắc đầu :
-Về nhà anh…có được không ?
Nhóc tủm tỉm :
-Ok,em tên Minh…Còn anh ?
Chàng cười buồn :
-Khánh…
Minh đứng dậy,cậu giục :
-Ok,thôi mình đi…
…
Suốt đêm nằm bên Minh,Khánh chỉ im lặng thở dài…
Điều này khiến cho cậu ngạc nhiên…Đưa tay choàng qua người chàng,cậu hỏi nhỏ :
-Em không đủ đẹp để hấp dẫn anh sao ?
Khánh cầm lấy bàn tay của nhóc,chàng cứ mân mê mà không trả lời…
Tiếng Minh lại cất lên :
-Anh lạ quá đi ! Thật ra anh muốn gì ?
Khánh chậm rãi đáp :
-Em đừng làm…nghề này nữa…Có được không ?
Minh cười sằng sặc :
-Bộ anh tưởng em thích lắm sao ? Nếu như anh còn có một mẹ già quanh năm bệnh hoạn…một đứa em đang trong lứa tuổi dại khờ cần phải chăm sóc thì anh sẽ làm gì để có tiền nhiều và nhanh nhất ? Anh nói đi…
Khánh cau có :
-Làm gì làm,nhưng nghề này …thì không được ! Em đang bán rẻ nhân phẩm của mình …Em có hiểu không ?
Minh bật dậy,cười ngất :
-Nhân phẩm là cái gì chứ ? Đối với em bây giờ thì ”tiền là tất cả” thôi anh…Khi có nhiều tiền em mới có thể làm tròn chữ hiếu và hoàn thành trách nhiệm làm anh của mình…Có tiền,ra đường em mới ngẩng cao đầu nhìn đời với thiên hạ được chứ ? Thời bây giờ mà…người ta chỉ đánh giá con người qua chiếc xe anh ta đang đi được sản xuất bởi hãng nào,bộ quần áo anh ta đang mặc hiệu gì và có được mua từ chính hãng hay là ở một nước thứ hai,thứ ba vớ vẩn nào đó ?…Khi em có tiền,em sẽ có tất cả những gì mình muốn và lúc ấy và mọi người họ đâu có cần tìm hiểu nguồn gốc của nó làm gì phải không ?Đồng tiền vốn không có mùi vị mà anh ?
Khánh hết hồn,chàng không ngờ một cậu nhóc mới mười chín tuổi đầu lại có thể thốt ra những lời kinh khiếp đến thế…
Sáng hôm sau,chàng còn ngạc nhiên hơn khi thấy bốn tờ giấy bạc loại năm trăm ngàn nằm ngay ngắn trên bàn,kèm theo đó là một tờ giấy có ghi những dòng chữ :
” Cảm ơn anh đã giúp đỡ em trong cái đêm chán nản đến tột cùng ấy…Em đã uống đến say mèm và chỉ muốn chết mà thôi…
Giờ đây,em mới cảm thấy ấm lòng và tin rằng : Trên đời này vẫn còn có người tốt…
Đêm qua,nằm bên anh…được anh ôm ấp nâng niu…em chỉ muốn bật khóc …Nhưng em cố ngăn những giọt lệ để tận hưởng hết những cảm giác sung sướng đang trào dâng trong người mình…
Tiếc thay,em thấy mình không là gì hết…bởi vì trong lúc ngủ mơ anh đã gọi em là Phong…Nếu em đoán không lầm thì cái tên ấy mới đúng là người anh yêu,phải không anh ?
Dù sao,cũng cảm ơn anh đã đối xử thật lòng với em…Anh đã không xem em như một món hàng…Như vậy cũng đã quá đủ với em rồi…”
Vĩnh biệt anh !
Minh.
P/S : Kể từ nay,xin anh đừng đến vũ trường X…tìm em làm chi nữa.Em sẽ bắt đầu lại tất cả…Chắc là vẫn còn kịp,phải không anh ?
…
Sau cái ngày đó,cứ mỗi khi đi giao hàng từ miền tây về,Khánh lại vào vũ trường X…nhưng không còn thấy Minh xuất hiện…
Tuy hơi buồn nhưng trong lòng chàng lại rất vui.Khánh hy vọng cậu ấy sẽ tìm được cho mình một việc làm thích hợp để không dấn thân vào chốn này nữa…
Thời gian cứ âm thầm trôi đi…
Khi Khánh bắt đầu nguôi ngoai tất cả mọi chuyện thì một hôm…
Xe bắt đầu vào địa phận Tp.HCM thì nó bổng trở chứng không thèm chạy …
Vì trời cũng gần tối,chàng bèn điện thoại cho lão Hải…Chỉ một lát sau đã có người của hãng đến kéo xe về gara…
Hôm sau,Khánh đến nhận xe…
Thấy có một anh chàng đang lom khom sửa chữa một chiếc xe tải loại nhỏ ,chàng bèn đến gần rồi hỏi :
-Xin lỗi ,xe của công ty A…đã làm xong chưa ạ ?
Anh chàng đứng lên quay sang Khánh…
Bốn mắt nhìn nhau…
Khánh mừng rỡ và tuy mặt mày tay chân của cậu hãy còn lấm lem dầu mỡ,chàng vẫn choàng tay ôm lấy Minh và hét :
-Rốt cuộc rồi anh cũng gặp lại em mà…
Minh nở nụ cười hiền lành rồi đẩy chàng ra :
-Dơ hết quần áo của anh kìa…
Khánh cười rạng rỡ :
-Trời ơi,em làm anh bất ngờ quá…
Minh nhỏ nhẹ :
-Ai biểu đêm đó anh…xài xể em quá trời làm chi ? Khiến em bực mình chẳng thể nào ngủ được hết á…
Chàng nhìn kỹ Minh thêm một lần nữa rồi buột miệng :
-Bao lâu rồi em ?
Nhóc đáp :
-Dạ…sau cái đêm ấy thì…
Giọng của nhóc cứ êm đềm như rót mật vào tai Khánh…Chàng nghe mà cứ tủm tỉm cười hoài…
…
Hai tháng sau cái ngày tao ngộ ấy…
Chiều nay Minh thấy rất vui khi được nghe ông Chín tuyên bố tăng lương cho mình thêm một bậc nữa.Ngoài số tiền được công ty thưởng nhân dịp lễ kỷ niệm mười năm thành lập ra cậu còn được chủ hãng sửa chữa ô tô cho nghỉ phép một tuần với lý do hoàn thành xuất sắc các công việc được giao.Ngày xưa ông ta cũng là một kẻ từ cảnh cơ hàn mà đi lên nên giờ đây khi đã thành đạt ,ông luôn tìm mọi cách nâng đỡ và tạo điều kiện cho những ai có lòng nhiệt tình,hăng say với nghề nghiệp…
Chạy chiếc xe honda đời cũ về tới trước nhà Khánh rồi nhưng cậu không thèm tắt máy.Minh cứ bóp kèn inh ỏi khiến Khánh từ trong nhà hốt hoảng chạy ra…
Thấy nhóc nở nụ cười hớn hở là chàng đoán biết nhóc có chuyện gì rồi .Tuy nhiên,Khánh vẫn giả bộ cất tiếng chọc cậu :
– Tới nhà mà không chịu xuống,còn nhấn kèn om sòm ắt đầu óc có vấn đề…Để anh đoán xem …À,có phải em hay ngủ gục trong lúc sửa xe nên bị chủ đuổi việc ?Đúng không ?
Minh chu mỏ :
-Hứ,vậy cũng đoán…Trật lất rồi anh ơi…
Cậu móc trong túi ra một phong bì dày cộm rồi cười toe toét :
-Ngoài việc được nâng lương ra,em còn được thưởng năm triệu đồng và một tuần nghỉ phép đó nha ? Hồi sáng nếu mà anh có mặt tại đó thì anh sẽ hãnh diện biết chừng nào khi em được ông chủ hãng tuyên dương trước toàn thể nhân viên trong công ty á…
Khánh cười rạng rỡ :
-À,hèn chi em vui như tết thế kia là đúng rồi…
Bỗng chàng nhăn mặt :
-Bộ trời trồng em ở đó luôn hay sao mà không chịu vào nhà ?
Nhóc rủ :
-Mình đi ăn quán một bữa đi anh…Hôm nay em có tiền nè…
Khánh bước ra,vỗ vai cậu :
-Em gởi về quê cho dì hết đi…Anh đã dặn phải tiết kiệm tối đa mọi chuyện ăn uống rong chơi ngoài đường rồi mà ?Em thiệt là mau quên quá…Phải rồi,vừa mới có chút ít tiền là bắt đầu muốn…thay đổi phải không ?
Nói xong,chàng dành lấy chiếc xe dắt vào nhà…Minh bước theo sau mà miệng cứ lẩm bẩm :
-Người ta muốn cho anh vui chứ bộ…Không đi thì thôi…Người gì đâu mà …khó ưa !
Nhưng khi bước vào nhà,thấy thức ăn đã được bày biện sẵn trên bàn tự lúc nào ,Minh liền đưa tay bụm miệng…Cậu rú lên :
-Trời ơi,sao nhiều món quá …Sướng chết đi được…
Khánh đưa tay cú đầu nhóc :
-Bộ em tưởng anh không biết gì ở hãng em sao ?Em đừng quên là công ty anh với công ty em có liên quan mật thiết với nhau à nha ?Hôm qua ông chủ của em có đến nói chuyện với lão Hải bên anh…Thành ra anh còn biết trước hơn em nữa kìa…Hahaha…
Nhóc phụng phịu,cậu vừa đưa tay đấm vào ngực Khánh thùm thụp vừa nhăn nhó :
-Anh…anh…thấy…ghét…quá….đi…
Khánh giả bộ đưa tay bịt mũi :
-Còn không đi tắm rồi ra …dự tiệc chiêu đãi ? Người em hôi quá à…
Minh ngúng nguẩy bước vào trong mà miệng lại nói :
-Kệ em…Miễn là có người…mê thôi !
Lúc buông đũa xuống,nhóc định tiếp dọn dẹp thì Khánh đưa tay cản :
-Hôm nay em được ưu tiên…Anh làm hết mọi thứ cho,em cứ ở không nha ?
Minh cười ha hả :
-Trời ơi,sướng quá đi…Hoan hô anh ! Mọi ngày anh bắt em rửa chén …ngán muốn chết…Vậy cảm ơn anh nha ? Em đi nằm để hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp này mới được…Hí hí hí…
Trong lúc chàng đang lui cui dọn dẹp thì Minh bước đến bàn viết…Cậu lục lọi những cuốn album hình ảnh của Khánh ra xem…
Khi mở hộc tủ bàn ,Minh bỗng nhìn thấy một túi vải nhỏ nằm sát trong góc…Tò mò,cậu cầm lên xem…
Nhưng khi vừa đụng vào vật đó,Minh cảm thấy bải hoải cả tứ chi liền quăng nó lên bàn rồi hốt hoảng gọi Khánh :
-Anh ơi…
Khánh chạy lên,Minh chỉ cái túi vải ấy cho chàng rồi hỏi :
-Sao em vừa cầm lấy cái này bỗng chóng mặt quá à…Cái gì trong đó vậy anh ?
Thấy cái túi vải , mặt mày Khánh đang hồng hào liền chuyển sang tái mét…Chàng run rẩy lùi lại,dựa người vào bức tường cho khỏi bị té mà tim vẫn cứ đập thình thịch,thình thịch…
…
Đoạn kết ”XA LỘ KHÔNG ĐÈN”
”Trên xa lộ…không tên
Trên xa lộ…khô khan
Ôi…xa lộ…giết chết…tâm hồn…
Vừa thấy…cuộc đời
Chợt tan biến đi…như hình bóng
Trên xa lộ…miên man
Trên xa lộ…thênh thang…
Ôi…xa lộ…tối ám…không đèn…
Đường…hỡi…con…đường…
Tình yêu…thoáng qua…như vô tình…
Đường hỡi…con đường…
Tình yêu…thoáng qua…như vô tình…
Đường …hỡi …con đường…
Tình yêu…thoáng qua…như…vô…tình….”
Cắm mấy nén nhang vào hai ngôi mộ lớn nhỏ nằm cạnh nhau sát bên đường xong xuôi hết,Minh mới quay sang Khánh :
-Hồi đó bộ anh thường ghé đây ăn cháo khuya hả ?
Khánh gật đầu,lòng chàng đang miên man nhớ về dĩ vãng hôm nào…
Bất chợt từ xa,bà già hôm nọ lại bước đến…
Thấy chàng và Minh đứng bên hai ngôi mộ,bà liền hỏi :
-Mấy cậu có bà con với hai ông cháu họ à ?
Khánh lắc đầu :
-Dạ không…nhưng mà…
Rồi Khánh liền thuật lại cho bà ấy nghe những sự việc xảy ra với mình trong thời gian chàng chở hàng ra Trung…
Nghe xong , bà lão chép miệng :
-Thật là linh…
Bà bắt đầu kể :
-Nơi này trước đây vốn là một căn chòi nhỏ che nắng che mưa của hai ông cháu họ…
…
-Mấy cậu có biết không ? Ông Hai chuyên làm nghề hốt thuốc nam miễn phí cho những người dân nghèo sống rải rác quanh đây nên mọi người đều quý mến ông ấy .Riêng cháu ngoại của ổng là thằng Phong lại còn hiền hơn nữa…Sáng nào cậu ấy cũng quảy giỏ vào rừng tìm cây thuốc đem về cho ông mình hầu cứu nhân độ thế…Rồi khi nhà nào có người bệnh ,cậu liền mau mắn cõng ông ngoại mình tới tận nơi khám bệnh,xắt thuốc cho họ rất là nhiệt tình…
Cho đến một đêm khuya nọ…có một chàng trai trẻ chạy chiếc xe tải đi ngang nơi này thì bỗng dưng xe đột ngột chết máy…
Ghé lại căn nhà của hai ông cháu…cậu ta dĩ nhiên được tiếp đón một cách chân tình…
Và có lẽ vì cảm cái nghĩa ấy hay bởi một nguyên do nào khác,người ta thỉnh thoảng vẫn hay thấy cậu nhà giàu ghé lại nơi đây…Có khi ở đến một hai ngày mới về…
Tai họa cũng từ đây mà ra…
Tui thì thật sự không có chứng kiến mà chỉ nghe lời đồn thôi…là có một buổi chiều nọ…tại căn nhà của hai ông cháu họ bỗng thấy xuất hiện một chiếc xe hơi rất là sang trọng…đậu tại đó thật lâu…
Mãi cho đến sáng,khi có người thức dậy chuẩn bị đi nương rẫy thì mới phát hiện ra một việc động trời…
Căn nhà lá ấy đã bị thiêu thành tro bụi…
Nghe tới đó,Minh nắm chặt lấy tay Khánh rồi cất giọng run run :
-Bà ơi,rồi…rồi…
Bà lão đưa tay quẹt nước mắt rồi cất giọng sụt sùi :
-Theo công an điều tra thì hình như họ đã bị đầu độc…Rồi sau đó đốt nhà để phi tang …
Khánh nghe đau đớn trong lòng,chàng tức tối :
-Ai mà ác nhân sát đức vậy hổng biết…
Bà già chép miệng :
-Thì cái quân nhà giàu ỷ có tiền nên ức hiếp người ta chứ còn ai vào đây nữa hả cậu? Dân ở khu vực này ai mà không nhận ra được thủ phạm chính là hai vợ chồng đi xe hơi nọ chứ ?Nhưng mà người ta quyền thế ,lại có tiền nên mọi chuyện từ từ đi vào quên lãng…Tụi tui thì chỉ là dân đen thấp cổ bé miệng nên kêu trời hổng thấu cậu ơi…
Khánh nghe vậy bèn mau mắn hỏi :
-Bà ơi,vậy bà có biết nhà của đôi vợ chồng nhà giàu ấy không ?
Bà lão gật đầu :
-Tui thì không biết nhưng có người ở đây vì căm phẫn nên cũng âm thầm điều tra…Thì ra hai vợ chồng họ chính là ông bà chủ hãng xe tải ”Đại Phát” nổi tiếng ở Đà Nẵng chứ đâu…
Trời bắt đầu sụp tối…
Từ giã bà lão tốt bụng,Khánh và Minh bắt đầu lên chiếc xe tải…
Ngày mai khi giao hàng tại Đà Nẵng xong,chàng nhất định sẽ tìm đến nhà của ông bà chủ hãng xe ”Đại Phát”để tìm hiểu cặn kẽ vấn đề này…
Vừa lái xe Khánh vừa lâm râm khấn vái :
-Linh hồn em nếu có linh thiêng…xin hãy giúp cho anh tìm ra sự thật nhé Phong !
…
Cho xe đậu trước công ty ”Đại Phát”,Khánh nhanh chóng bước vào…
Cô thư ký thấy chàng bèn gật đầu chào rồi lên tiếng :
-Xin lỗi,có chuyện gì không anh ?
Khánh bịa chuyện :
-Dạ,tôi từ Tp.HCM ra đây…Nghe nói ông bà chủ cần tìm đối tác làm ăn trong Sài Gòn nên …
Nghe vậy cô ta bèn niềm nở :
-Vâng,xin anh ngồi đợi một chút…
Khánh thấy cô ấy vội vàng bấm số điện thoại…
Vừa gác máy,cô liền rút danh thiếp đưa cho chàng rồi nói :
-Dạ,hôm nay ông bà chủ về tư gia có việc riêng rồi…Nếu như gấp thì xin anh vui lòng đến địa chỉ này…Ông bà chủ tôi có lời mời anh đấy…
Nhìn liếc qua,Khánh thấy trên ấy có ghi :
”Biệt thự ”Hoa Hồng”
số…khu…Tp.Đà Nẵng”
Nhét tấm danh thiếp vào túi,chàng khẽ cúi đầu chào cô gái rồi bước ra xe…
…
Nhìn ngôi biệt thự to lớn,lộng lẫy Minh xuýt xoa :
-Chúa ơi,đẹp không thua gì nước ngoài anh há ?
Khánh cười :
-Vậy đi vô với anh nha ?Sẵn em nhìn cho sướng mắt …Rồi từ từ anh dành dụm tiền cất cho em y như vầy luôn…
Minh bỉu môi :
-Hổng thèm…Em thích ở ”nhà thuê” miễn trong đó có anh là ok rồi…
Khánh đưa tay cú đầu nhóc :
-Thiệt không ? Em nói đó nha ? Mai mốt trở nên phú quý thì đừng bắt chước thiên hạ ”thay vợ lúc giàu-đổi bạn khi sang” à…
Minh cười khúc khích :
-Dạ,em biết rồi…Nhưng nếu sau này giàu có thì em chỉ đổi ”nhà thuê” thành ”biệt thự” như vầy để cho anh vô ở chung với em cho sướng anh há ? Hí hí hí…
Nhấn chuông rồi đứng đợi một hồi,Khánh mới thấy có người bước ra mở cửa…
…
Ngồi trên bộ ghế salon sang trọng ,bà chủ ”Đại Phát” đưa mắt nhìn hai vị khách xa lạ rồi tỏ vẻ hách dịch ,khinh người :
-Tôi thấy hai người đâu có dáng dấp gì để gọi là chủ cả …sao lại tìm tôi nói là làm ăn ?Thật ra tìm vợ chồng tôi là có ý gì ? Nếu muốn xin làm tài xế thì đợi chồng tôi một chút…
Nói xong,bà định đứng lên nhưng khi thấy ông Đại Phát đang từ từ dìu một chàng trai từ trên lầu bước xuống,bà liền nhăn mặt :
-Kìa anh ! Sao lại đưa Tuấn xuống đây làm gì ? Cứ để con nó trên phòng…em lên liền mà ?
Ông Đại Phát khẽ gật đầu chào Khánh và Minh rồi trả lời vợ :
-Anh cũng không biết sao nó lại nổi cơn điên la hét ,tự cào cấu mình mẩy nãy giờ…rồi cứ đưa tay chỉ xuống cầu thang hoài…Hình như nó có linh tính gì đó em ơi…
Bà Đại Phát đến dìu Tuấn lại ngồi chung rồi dỗ dành :
-Con ngoan,con ngoan…ngồi im nha !
Ông Đại Phát lên tiếng :
-Hai cậu đến đây có việc gì ?
Khánh lấy cái túi nhỏ của Phong ngày trước ra rồi trao cho ông ta.Chàng nói :
-Dạ,có người nhờ cháu trao trả lại vật này cho ông bà…
Bà Đại Phát nhanh chóng giựt lấy,vội vã mở ra xem…
Chỉ là một mặt dây chuyền bằng bạc có khắc hai chữ T&P lồng vào nhau rất khéo mà thôi…
Bất ngờ,Tuấn giựt món đồ ấy trên tay bà Đại Phát rồi rú lên :
-Em Phong…Em Phong…Cho con gặp em Phong….
Không hiểu sao lúc này mặt mày Minh lại tái xanh,tái mét…Cậu rùng mình mấy cái,sau đó lảo đảo đứng dậy rồi bỗng nhiên bật khóc nức nở :
-Em đây…anh Tuấn ơi…
Bà Đại Phát nhìn Minh không chớp mắt…rồi lắp bắp :
-Cậu là là…
Khánh cũng giật mình khi nghe giọng của Minh lúc này không khác nhóc Phong một mảy may :
-Tôi là người mà vợ chồng bà đã đến mua chuộc rồi hăm dọa đủ thứ hết…Bà chưa chi đã vội quên rồi sao ?
Bà Đại Phát lúc này mặt mày xanh chành…Trong khi Tuấn vẫn đang mân mê mặt dây chuyền mà miệng luôn cười hớn hở thì ông Phát ngã xuống bộ ghế salon bất tỉnh…
Bà ta bỗng quỳ xuống lạy Minh như tế sao rồi khóc kể :
-Cậu ơi,lúc trước tôi suy nghĩ nông cạn quá nên mới làm chuyện ác đức như vậy…Tôi cứ tưởng thế thì thằng Tuấn sẽ không còn thương nhớ đến cậu nữa để mà yên tâm lập gia đình…Vợ chồng tôi chỉ có nó là con trai…làm sao mà có thể chấp nhận chuyện nó lại đi yêu một người con trai hả cậu…Huhuhu…
Nhưng mà cậu ơi,khi đầu độc hai ông cháu mấy người xong…sau đó đốt nhà hầu che giấu tội lỗi tày trời của mình thì lúc về đến nhà…tôi đã có ngay quả báo nhãn tiền…Thằng Tuấn bỗng dưng trở nên điên loạn …Cho đến bây giờ nó cũng không khỏi cậu ơi là cậu…Vợ chồng tôi bị trời trả báo rồi….Mấy năm nay,vợ chồng tôi phải thay phiên nhau ở nhà chăm sóc cho nó vì nếu buông ra là nó một hai lấy xe chạy lại nơi đó liền…Tôi hối hận lắm rồi …cậu tha cho tôi đi…huhuhu…
Minh cười gằn :
-Tôi đến đây nghe bà thú tội như thế cũng tạm gọi là quá đủ…Pháp luật tuy không xử tội hai người nhưng tòa án lương tâm sẽ dằn vặt vợ chồng bà suốt cả đời…Như vậy tôi cũng đủ mãn nguyện rồi…Hahaha…
Buông ra một tràng cười ghê rợn rồi Minh bỗng té xuống …
Khánh hết hồn ôm chặt cậu vào lòng mình rồi réo :
-Em ơi…em tỉnh lại đi…
Ngoài kia,mây đen vần vũ kéo đến đen kịt …Sấm chớp liên hồi như báo hiệu bầu trời sắp sửa lên cơn giông bão…
…
Ở chơi mấy ngày tại Tp.Đà Nẵng rồi thì hai người họ lên xe trở về Sài Gòn…
Trên đường đi,nhóc Minh cứ thắc mắc :
-Bộ lúc đó trông em ”ác” lắm hả anh ?
Khánh phì cười :
-Chứ còn gì nữa…Em khi ấy hả,mặt mày hung tợn…Giọng nói thì sang sảng,cười như điên…anh mà còn thiếu điều muốn chết giấc chứ đừng nói chi bà Đại Phát…
Nhóc khẽ ngã đầu vào người Khánh rồi thủ thỉ :
-Nhưng mà em tội nghiệp cái anh Tuấn đó quá à…Ảnh yêu Phong ghê đi…Mà lúc Phong nhập vào em thì có chạy tới ôm lấy anh ấy không vậy anh ?
Khánh trợn mắt :
-Phong dám ? Nếu mà cậu ấy làm như vậy là…anh chết liền á !
Minh đưa tay ngắt vào hông chàng,cậu cười tủm tỉm :
-Á,có người…ghen kìa !
Khánh giật nảy người,chàng nạt nhóc :
-Để yên cho anh lái xe coi…Rớt xuống đèo bây giờ…
Qua khỏi đoạn dốc thì tới bãi tha ma hoang vắng…
Khánh cho xe tấp vào lề đường.Chàng hối Minh :
-Em đem nhang với trái cây mà lúc nãy anh mua xuống để mình cúng hai ông cháu họ đi…Bởi vì không biết đến khi nào anh mới có dịp đi ngang qua đây nữa…
Minh ngạc nhiên :
-Sao vậy anh ?
Khánh cười :
-Bấy lâu nay anh cố gắng dành dụm tiền bạc …và giờ đây xin được phép tuyên bố với em rằng : Anh sắp sửa mở một cửa tiệm chuyện sửa xe ô tô… nho nhỏ cho em đứng ra làm chủ …Em thấy sao ?
Minh thoáng bất ngờ rồi bỗng cậu nhào tới ôm chầm lấy Khánh vừa nói vừa chảy nước mắt :
-Anh…anh…làm em cảm động chết đi được á !
Đến nơi ấy,họ bỗng giật mình khi thấy xuất hiện một ngôi mộ thứ ba mà vết vôi hãy còn mới tinh nằm cạnh bên mộ của nhóc Phong…
Khánh nhăn trán suy nghĩ chẳng hiểu vì sao lại có chuyện lạ lùng này thì bà lão hôm nọ lại bước đến…
Nhìn thấy hai người,bà vội vã nói :
-Mới hai ngày nay thôi …Cái cậu gì con của ông bà Đại Phát đó…hôm ấy bỗng nhiên tìm tới đây,than khóc thật lâu rồi đến sáng thì người ta phát hiện cậu ấy đã đập đầu vào ngôi mộ nhỏ tự tử từ lúc nào…
Khánh rơi nước mắt,chàng bảo Minh :
-Em coi sắp trái cây ra rồi đốt nhang cho ba người luôn đi…
Bà lão vừa phụ Minh vừa tiếp tục :
-Mấy cậu có hay tin gì chưa ? Hồi sáng này có người ở khu vực này đi Đà Nẵng về.Ông ấy có nói cho tui nghe là không biết vì lý do gì mà ngôi biệt thự của ông bà Đại Phát bỗng dưng nửa đêm lại bốc cháy…Tất cả mọi thứ đều tan thành tro bụi…
Khánh và Minh đều sững sờ,kinh ngạc…
Từ giã bà lão,họ lại trở lên xe…
Minh gục đầu lên người Khánh,cậu sụt sùi :
-Tội nghiệp anh Tuấn quá anh ơi…
Chàng đưa tay vuốt tóc cậu rồi thì thầm :
-Rốt cuộc rồi họ lại đoàn tụ với nhau,em phải mừng vì điều này chứ ?…Bởi nếu kẻ dương gian người âm phủ thì biết đến khi nào…hả em ?
Minh bật dậy,cậu đưa tay chùi nước mắt rồi cười mà miệng thì méo xệch :
-Thiệt hả anh…Vậy thì em vui mới đúng,phải không anh ?
Khánh đưa tay nhéo vào tai cậu rồi bật cười :
-Em đúng là còn…con nít quá đi thôi…
Rồi chàng cho xe vọt đi…
Có một điều mà Khánh và Minh mãi mãi sẽ không bao giờ biết…Đó là khi xe của chàng vừa rời khỏi chốn ấy thì bà lão nọ cũng …biến mất khỏi bãi tha ma !
HẾT