Index-Tình-Yêu - Chương 13
Bonus chapter:
6 tháng sau.
_ “Hãng hàng không quốc gia Việt Nam mời quý khách đi chuyến bay VN924 đi Đài Bắc và VN990 đi Los Angeles nối chuyến tại Đài Bắc ra cửa số 10 để khởi hành.”
_ “Em vào đi Quân kẻo trễ!”
_ “Em biết rồi…”
_ “Giữ gìn sức khỏe nha em. Liên lạc ngay khi tới nhé!”
_ “Biết rồi. Làm như trẻ con không bằng!”
_ “Nhóc của anh mà. Ah, cầm cái thiệp này, lên máy bay hãy đọc nha!”
_ “Chà, thư tình gì đây?” Nó nháy mắt sáng ngời, niềm vui khôn tả. “Em cũng có cái này tặng anh!”
Quân lấy trong túi quần cái máy điện thoại của nó đang dùng xưa nay.
_ “Trong này lưu tất cả tin nhắn của hai anh em. Và có cả những dòng lưu bút của Quân nữa, trong mục Notes. Hì hì…”
_ “… Quân…”
Chúng tôi ôm nhau. Một cái ôm. Vô vàn tình cảm gửi gắm. Bỏ ra thật là khó, tôi trào nước mắt vì hạnh phúc, vì niềm vui, vì tình yêu giờ đây đã khác rất nhiều!
Quân quay ra từ biệt gia đình và Mỹ Hân rồi vẫy tay chào mọi người để vào khu vực cách ly. Cậu con trai tôi quen ngày nào giờ đây đã trưởng thành và đang bước đi những bước đầu tiên cao hơn, xa hơn theo những hoài bão lớn…
>>>>>>>>>>
2/10/07: Không biết sao mình cảm thấy vui và bình yên khi ở bên người đó. Chờ cơn mưa trái mùa, ngắm cầu vồng hiện ra huy hoàng. Hình như lâu lắm rồi mình mới thấy lại cảm giác vô tư tự do tự tại đó.
9/10/07: Đêm nay khó quên. Hành trình qua 7 cái hồ. Hương hoàng lan và hoa sữa. Vị ngọt của kem Tràng Tiền. Mùa thu năm nay khác lắm. Quen và lạ. Vì sao nhỉ?
21/11/07: Mùa đông đến rồi. Và mình cũng biết tại sao thu năm nay khác lạ! Có phải tình cảm của mình đã thay đổi? Có phải tình cảm của mình đang dành cho người đó?
25/12/07: Mình chưa bao giờ tâm sự với một người nào nhiều đến thế. Dù có chuyện gì, mình cũng sẽ bảo vệ người đó. Dù người đó thế nào, vẫn sẽ là người mình yêu thương!
28/12/07: Không nói ra nhưng mình hiểu tâm trạng người đó. Giá như hãy nói ra để cùng chia sẻ. Giá mà mình có thể ôm người đó, và giữ cho người đó mãi bên mình.
1/1/08: Năm mới đến rồi. Chúc anh mạnh khỏe và hạnh phúc. Hi vọng ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại. Nhớ anh nhiều lắm!
22/1/08: Hi vọng những điều mình nói làm anh hiểu, rằng Quân thực sự đã yêu anh!
2/2/08: Gặp lại anh đêm nay trên cầu Long Biên. Vẫn không gian ấy. Anh đã hét vang lời yêu. Không còn gì hạnh phúc hơn nữa! Mình đã hiểu tình yêu là thế nào! Đó là sự cho đi không chờ mong nhận lại, đó là sự chân thành được điều khiển bởi trái tim, đó là khi mọi khác biệt không còn quan trọng nữa, đó là khi ta ra sao không quan trọng, mà người ta yêu hạnh phúc là đủ! Sau tất cả, câu nói I love you mới thực sự có ý nghĩa…
<<<<<<<<<< Quân ah, Em đọc lời này thì đã trên đường đến nước Mỹ xa xôi. Anh không có mong muốn gì hơn là thấy em trưởng thành, hạnh phúc và thành công trên mọi con đường ước mơ. Hãy can đảm, kiên trì và quan trọng nhất là đam mê thực sự bằng tất cả ý chí! Sẽ không có gì là không thể với em. Một ngày kia rồi em sẽ trở về, và mang theo bí mật về Index mà chính em đã khám phá ra. Còn với anh, em đã cho anh biết bí mật của tình yêu. Dù cho em không ở bên anh, dù cho chúng ta không thuộc về nhau, nhưng với anh thì em mãi mãi trong vòng tay, trong tâm trí. Bởi vì anh tin chắc chắn rằng em cũng vậy, phải không? Yêu em rất nhiều, Kisses. >>>>>>>>>>
Index – chứng khoán cũng khó hiểu như tình yêu vậy, nhưng một khi đã hiểu, nó thực sự là một trong những điều kỳ diệu nhất thế gian, tình yêu chẳng phải cũng như vậy sao?
Một cổ phiếu đẹp hoàn chỉnh về mặt chỉ số tài chính đâu phải chắc ăn mang lại lợi nhuận?
Một tình cảm hào nhoáng bên ngoài đâu chắc rằng ẩn chứa tình yêu thực sự chân thành bên trong?
Index và Tình-yêu chẳng phải đều là những thứ hấp dẫn nhất mà con người ta luôn muốn khám phá bí mật và làm chủ nó?
Và bí mật của cả Index-tình-yêu sẽ chỉ dành cho người trân trọng đam mê thực sự, biết yêu chân thành mà thôi… Và mãi mãi là như thế!
( the end )