Nội dung truyện
Có phải những gì thật đẹp mà ta muốn níu giữ mãi mãi bên mình, thì luôn nhanh chóng ra đi?
Mùa thu cũng thế. Nhìn từ cửa sổ công ty ra ngoài là khung cảnh hàng cây bàng khẳng khiu đang vàng lá dưới nền trời sáng trắng đục: mùa đông đã tới từ lúc nào? Cũng phải thôi, khi mà dương lịch đã trung tuần tháng mười hai: thời điểm cận kề lễ Giáng sinh…
Thời gian qua đã đủ cho tôi đã nhận ra tình cảm của mình dành cho Quân và bất chấp sự chống cự mạnh mẽ thế nào đi nữa thì tôi cũng không thể phủ nhận, rằng tình cảm đó vẫn đang ngày một lớn lên. Dù có vậy, tôi cũng đã đủ trưởng thành để tự kiềm chế bộc lộ cảm xúc quá… tình bạn, tất nhiên không phải mọi lúc! Tôi thực sự không bao giờ muốn mất Quân… Quân liệu có tiếp tục coi tôi là bạn nữa không, khi mà cậu ấy biết rằng có một thằng con trai kề bên đang… yêu mình?!! Không, tôi không thể chấp nhận được rủi ro ấy, bấy nhiêu niềm vui bên Quân, thấy Quân hạnh phúc đã là quá tốt… quá đủ… với một đứa như mình rồi!
Cũng có lẽ bằng những tình cảm chân thành nhất dành cho nhau, mà chúng tôi trở thành đôi bạn thân từ bao giờ. Ngoài những chuyện trao đổi, Quân còn kể và tâm sự với tôi thật nhiều, có vẻ như là những gì cậu chưa hề chia sẻ với ai. Chúng tôi vui đùa. Chúng tôi vi vu bao la bát ngát. Và mỗi buổi đi chơi là nhiều món ăn ngon, nhiều thức uống lạ, và cùng cười giòn tan tới tận khi nói lời tạm biệt!
Cuộc sống của tôi sẽ thực sự ngập tràn một màu hồng nếu như…
Thứ nhất. Công việc ở công ty không ngập đầu ngập cổ bởi hàng loạt báo cáo và tất toán cuối năm phải hoàn thành. Hơn nữa, chúng tôi còn phải hỗ trợ cho các thủ tục chuẩn bị khai trương chi nhánh công ty tại thành phố Hồ Chí Minh trong một tháng tới. Và ban lãnh đạo đang ra sức khuyến khích nhân sự tình nguyện vào Nam trợ lực trực tiếp cho “hiện trường”! Tất nhiên trong vô số lý do để tôi phớt lờ cuộc vận động “Nam Tiến”, có một lý do quá đơn giản mà không cần phải nói ra!!!