Index-Tình-Yêu - Chương 12
Chap 12 (ending chapter):
Anh chạy xe dưới bóng cây của những con đường nho nhỏ của quận 3 giăng như bàn cờ giữa nhiều biệt thự ẩn mình chỉ cho lọt xuống một vài vệt nắng.
_ “Anh Nam ah, mấy đường này giống khu quanh quảng trường Ba Đình ở Hà Nội ha?”
Có đêm Sài Gòn mát lạnh sau trận mưa rào bất chợt, anh đi tìm hồ Con Rùa nổi tiếng…
_ “Hic, hồ Con Rùa thì ra là một cái… bể phun nước… Thất vọng tràn trề!”
Anh đi chậm rãi nhìn ngắm bâng quâng quanh trục Hai Bà Trưng – Đồng Khởi – Lê Lợi – Nguyễn Huệ, thấy niềm vui và sự sôi động của Sài Gòn khắp mọi nơi.
_ “Mình vào Bạch Đằng ăn kem nhé. Yên tâm, Quân mời lại anh đó!”
Một sáng cuối tuần thẳng hướng Nam… quận 4… quận 7… Không gian một vùng sông nước trong lành khiến anh thấy nhẹ lòng… Ngước nhìn những cánh bay đang để lại trên nền trời xanh trong một vệt mây trắng dài uốn lượn hướng về phía Bắc…
_ “Kìa! Máy bay đi về Hà Nội đó anh Nam…”
Dừng xe trên cầu Thủ Thiêm. Trông về tứ phía. Nắng ấm, trời xanh cao. Thành phố hiện diện huy hoàng bên bờ sông Sài Gòn. Khung cảnh khác hoàn toàn với kỷ niệm hôm ấy… đêm lạnh, ánh đèn… trên cầu Long Biên… và nhất là ở nơi đây không có Quân bên mình!
Đã ba tuần nay tôi gần như hoàn toàn là con người của công việc, nhưng ngoài những lúc đó: những buổi đêm trên đường về nhà, những sáng cuối tuần rảnh rang đi dạo chơi khắp thành phố… thì hình ảnh của Quân dường như luôn trong tâm trí của tôi. Thoạt đầu đó là một niềm vui, khi mà cảm giác như có Quân bên cạnh, đang ngồi sau lưng mình trên đường vi vu khắp thành phố. Ý tưởng làm tôi cười hạnh phúc và quay mặt nhìn ra phía yên sau. Và ngay lúc đó, sự thực lại quay về… tôi chỉ còn cảm thấy buồn tủi, đôi khi thấy mình thật hèn nhát, hối hận… mà thôi!
_ “Ey Nam, tối nay công ty tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho anh em toàn chi nhánh trên tầng 33 Saigon Trade Center nhân dịp chuẩn bị khai trương, lần này cậu chắc chắn phải đi đó. Cậu là hay trốn lắm nha!” Anh Khang gọi tôi.
_ “Dạ…vâng.”
Thang máy cao tốc đưa chúng tôi lên tầng 32 trong ít phút, và từ đó theo một cầu thang bộ dẫn lên tầng 33, là tầng cao nhất của tòa nhà. Đó là một quán bar không có gì đặc biệt nếu nó không có khung kính nhìn ra ngoài, đang là đêm thành phố! Chúng tôi ùa ngay ra phía sảnh ngoài trời… và bao trọn không gian là gió lồng lộng và ánh sáng trải dài tới tận phía chân trời. Từ độ cao này, thành phố diễm lệ như kinh thành của ánh sáng, nó không còn quá sôi động, nó như được lắng đọng lại bởi sự rộng lớn mênh mông ngút tầm mắt… Đó là một cảm xúc khó tả, choáng ngợp, thích thú… và muốn được chia sẻ cùng ai…
_ “Ahhh… Sài Gòn đẹp quá đi!!!” Mọi người cùng thốt lên.
_ “Hey all, bàn của tụi mình ở bên trong kia nhé… dzô đi…” Anh Khang chỉ huy. “Nam, lẹ lên.”
_ “Oh, anh cứ vào trước đi. Em muốn ngắm một chút nữa…”
Nắm đôi bàn tay lên lan can sắt, tôi đưa mắt nhìn để ôm trọn khung cảnh, và nhận ra những địa điểm quen thuộc nay được thấy từ trên cao: cụm cao ốc quận 1, bến Nhà Rồng, quận 2… Ánh sáng điện làm tôi vui thích, nó lung linh trong mắt… Nó làm tôi buồn man mác, đơn độc trong lòng… Và sự thực, tôi chỉ đang nghĩ về Quân! Có phải vào những thời điểm đặc biệt nhất mà ta nghĩ về một người, thì đó chính là người mà ta thương yêu nhất, muốn ở bên nhất, phải không? Với tôi thì câu trả lời là đúng… Ước gì có Quân ở đây! Chúng tôi sẽ cùng bên nhau ngắm khung cảnh tuyệt vời này và cùng tươi cười nhìn vào mắt nhau… Hoặc chỉ ước gì tôi được nhìn thấy Quân thôi… không thì nghe lại giọng nói ấm áp đấy, chỉ một phút cũng được… Giờ này em đang làm gì? Sẽ thế nào nếu anh đã bỏ đi không nói một lời và bây giờ lại gọi điện cho em? Rồi thì sao, anh cũng không thể và không bao giờ thay đổi quyết định!… Nhưng… nhưng… nếu được nghe em nói giữa lưng trời xa cách 1700km thế này… anh sẽ không còn gì hạnh phúc hơn… chỉ một lần, một lần thôi…
_ “Alô?”
_
_ “Alô?” Giọng con trai ấm áp quen thuộc cất lên lần nữa.
_
_ “Ai đó ah?”
_
_ “Sao không nói gì vậy?” Anh xin lỗi, anh có thể nói gì với em được bây giờ? Tha thứ cho anh, nhé em!
_
_ “…” Quân không nói nữa. Nhưng nó không cúp máy. Tôi thầm cảm ơn vì điều đó, tôi ao ước cái khoảnh khắc kết nối này cứ dài mãi vô tận, dù cho nó vô hình thế nào đi nữa. Với tôi, Quân đang thật gần… tôi như cảm nhận được tâm hồn cậu, hơi thở của cậu và cả ánh mắt sâu lắng đầy sức sống đang nhìn mình.
_ “Anh… anh Nam phải không?” Quân lại là người phá vỡ sự im lặng như từ hồi nào đến giờ. Tôi ngạc nhiên vì câu hỏi, và cũng lặng người đi vì được gọi tên…
_
_ “Anh Nam, Quân biết là anh. Sao anh không nói?”
_
_ “Anh… nếu anh không nói, thì… Quân sẽ nói vậy nhé!”
_
_ “Anh có khỏe không? Công việc có vất vả lắm không?…”
_
_ “… Ngay tối hôm đó, Quân đã đoán anh sẽ đi đâu xa. Ngày hôm sau Mỹ Hân đã kể cho Quân biết. Và… Quân cũng đoán được câu chuyện như thế nào… Có lẽ Quân cũng hiểu cảm giác của anh…”
_
_ “… Quân đã gọi điện cho anh, gửi email, nhắn tin… nhưng… rồi Quân tìm xin số điện thoại, nhưng không ai cho hết, và chi nhánh thì chưa hoạt động chính thức nên Quân không thể gọi vào…”
_
_ “… Quân chỉ muốn biết anh có khỏe mạnh không, có vui không? Có còn… nhớ đến Quân không? Và… cũng muốn anh biết: dù có thế nào đi chăng nữa… Quân… vẫn mãi ủng hộ anh… mãi bên anh…”
_ ( Ánh sáng thành phố không nhảy múa trong mắt tôi nữa, nó đang lung linh và xóa nhòa bởi nước… nước trào dâng ở cả hai mắt tôi… những giọt nước mắt nóng bỏng như xuất phát từ trái tim tôi lúc này, ấm áp, da diết, buồn vui lẫn lộn…)
_ “ Quân thì nhớ anh lắm… Ba tuần qua rồi… mỗi lúc rảnh rỗi, Quân lại lên cầu Long Biên… nhớ lại đem Noel đó… Không biết tại sao, nhưng đó là đêm Giáng sinh mà Quân thấy bình yên nhất…”
_ ( Nước mắt chay dài trên má tôi… Nghẹn ngào thổn thức… Mọi cảm xúc chợt ùa ra và tìm về từ đâu xa lắm…)
Và cứ thế, bằng giọng nói mạnh mẽ nhưng tình cảm thành thực, Quân bộc bạch cho người câm lặng ở đầu dây bên kia nghe mọi điều mà không hề thắc mắc… Tôi không biết là cuộc gọi đã dài bao lâu, bữa tiệc trong kia đã bắt đầu hay chưa, và vài hạt mưa đã bay bay trong gió từ khi nào… Chỉ biết rằng giọng nói ấy là tất cả, là một thứ vô cùng quý giá, là nhiên liệu sống cho tôi mà tôi đã tự đánh mất…
_ “Thưa quý khách, máy bay vừa đáp xuống sân bay quốc tế Nội Bài, thủ đô Hà Nội… Nhiệt độ ngoài trời là 8 độ C. Thay mặt cơ trưởng và phi hành đoàn, xin cảm ơn quý khách và chúc quý khách cùng gia đình xuân mới an khang, hạnh phúc. Hẹn gặp lại trên những chuyến bay sau…”
Tôi trở lại Hà Nội đón năm mới. Đêm nay, đêm 27 Tết một mình đi xe trong đêm tối trên những con đường thưa vắng bóng người bởi cái rét tê tái. Tôi không có khái niệm đích đến… cứ đi và đi thôi… Tôi nhớ Hà Nội, nhớ những con đường thân quen, nhớ những hàng cây bàng trong sân công ty giờ đây trụi lá, và tôi nhớ Quân… Tôi cứ mãi đi theo cảm xúc của mình, cho tới khi nhận thức trở lại thì đã ở trên cầu Long Biên… ở cái nơi đêm Noel vừa qua đó… là kỷ niệm cuối cùng với Quân…
Gió bấc. Mưa phùn. Đêm bao trùm. Ánh sáng nhá nhem. Bàn tay tôi dường như tê cứng khi nắm lấy lan can sắt của cầu.
Từng giọt mưa mang bao dấu yêu xanh trời mây tưới mát những tâm hồn đắm say
Ồ kia tia nắng xuyên qua nhánh cây đâm chồi non lòng chợt yêu sao cuộc sống mới
Cùng nhau vui bước chung đôi trên đường con tim khẽ vang lên câu ca yêu đời
Yêu bao người quanh ta tự tin trong niềm vui tới…
Hãy sẻ chia những nụ cười quanh đời… Hòa cùng yêu thương niềm tin luôn còn sáng mãi…
Người hỡi ánh mắt sáng tươi trẻ trung trong nụ cười
Bạn ơi tay cầm tay tự tin nói lời yêu thương…
( Tự tin nói lời yêu thương – Quang Vinh )
Tôi hát một mình. Hát trong tiếng nấc. Hát bài mà người ấy đã hát tôi nghe. Từng lời từng chữ sao giống tình cảm của tôi đến thế…
_ “ QUÂN ÀHHH… ANH XIN LỖIIII…”
_ “ EM PHẢI VUIIII… EM PHẢI HẠNH PHÚCCC… EM PHẢI THÀNH CÔNGGG…”
_ “ EM PHẢI LÀ MỘT THẰNG CON TRAI ĐÀNG HOÀNG!” Câu hét dài làm tôi gần như hết hơi trong lá phổi. Thở dốc và đầy hơi khói. Khí quản của tôi lạnh ngắt và kiệt sức, nhưng tôi muốn tiếp tục, tiếp tục kể cho sông Hồng nghe câu chuyện của mình… câu chuyện chưa kể cho ai…
_ “ VÌ VẬY ANH KHÔNG THỂ Ở BÊN EM… EM HIỂU KHÔNGGG?”
_ “ CHO DÙ… CHO DÙ… THẬT LÒNG… ANH YÊU EMMMM!!!”
_ “ ANH YÊU EMMM…” Tiếng dòng sông đáp lại vang vọng…
Tôi chỉ còn biết cúi mặt, tựa sức nặng lên lan can sắt của cầu, mà khóc… khóc cho số phận của mình… khóc cho tình cảm của mình và cũng vì thương nhớ Quân vô hạn…
_ “Anh…”
Tiếng gọi nhỏ nhưng không thể không nhận ra ngay từ sau lưng tôi.
Quân đã đứng đó từ bao giờ. Vẫn như ngày nào. Khôi ngô và mạnh mẽ. Nhưng buồn. Tôi nhìn thấy mắt nó lung linh ngấn nước ngay cả khi nó mang kính, và kính trắng phản chiếu ánh sáng lấp loáng. Vai nó run run…
_ “Quân… sao em…”
Tôi không kịp buông dứt câu thì toàn thân thể tôi đã nằm trọn trong cái ôm của Quân… vòng tay ấy ôm trọn lưng và đặt cằm trên vai tôi. Ôm chặt… chặt như thể không cho tôi biến mất một lần nữa… chặt tới độ cảm nhận cả nhịp đập trái tim, sức nặng cơ thể và mùi ấm nồng tưởng như không còn bao giờ được nghe thấy! Quân khóc… tôi chưa bao giờ thấy nó như thế… một đứa con trai luôn cứng rắn và bản lĩnh trong tưởng tượng của tôi… Nước mắt nóng hổi và mặn mùi làm ướt tai tôi, má tôi…
_ “Quân chỉ vui… Chỉ hạnh phúc… Khi bên anh mà thôi.”
_ “Quân, em có biết điều đó có nghĩa là gì không?”
_ “Không. Không quan trọng. Chỉ cần anh đừng bỏ đi như thế nữa, bất cứ điều gì hãy cho Quân cùng chia sẻ… Dù thế giới này có như thế nào, dù thế giới này có nhìn nhận ra sao… Nhưng Quân vẫn sẽ bên anh… Em cũng yêu anh! Thực sự yêu anh…”
Vòng tay Quân lại ôm tôi chặt hơn… Tôi không biết nói gì, chỉ cảm giác không còn điều gì là không thể vượt qua được nữa, ít ra là vào lúc này… Tôi ôm vào lòng và hôn lên tóc Quân, một tình cảm thân thương yên lành mà tôi chưa bao giờ trải qua…