Bỗng một ngày đầu đinh giận mắt nâu... - Chương 2
“Vậy còn thì… leo lên đi, mình… cõng về cho.”
“Được hông đó?”
“Chuyện nhỏ, nhìn là biết Mắt Nâu nhẹ thấy mồ!”
“Ờ! Ê ê, lục thùng rác chi vậy?”
“Lấy đôi patin về chứ chi, mắc lắm, làm mất chắc ăn đòn với mẹ quá!”
Mắt Nâu lại cười tít mắt. Thằng bạn của nó sao mà… khờ quá vậy ta?! Kiểu này chắc dễ bị người yêu “dắt mũi” lắm cho xem. Ừ hé, nếu Đầu Đinh mà có người yêu thì Mắt Nâu phải làm sao đây? Chắc Mắt Nâu sẽ buồn dữ lắm, nhưng mà tại sao Mắt Nâu lại buồn chứ?
Đây là lần đầu tiên Đầu Đinh cõng Mắt Nâu, vì từ nhỏ đến giờ chỉ có Mắt Nâu cõng nó thôi, tại hồi nhỏ Mắt Nâu cao hơn nó mà. Còn giờ đây, nó có cảm giác chắc là càng ngày Mắt Nâu càng nhỏ lại hay sao đó. Điển hình là cõng mắt Nâu về mà nó chẳng thấy mệt mỏi gì hết, lại còn cứ mong “đường ơi dài ra đi, nhà ơi chạy chỗ khác đi” nữa chớ. Nó tự thấy sao mà mình điên dữ vậy trời?! Có điều, hình như nó đã thích cảm giác cõng Mắt Nâu trên lưng, thích cái cách được Mắt Nâu vòng tay qua cổ nó mất rồi. Nhưng mà tại sao nó lại thích điều đó chứ?
11. Trời chuyển mưa đen kịt cả khu phố, tháng bảy mưa ngâu buồn hiu hắt. Dạo này, hôm nào Đầu Đinh cũng ngồi nhìn ra cửa sổ rồi trưng cái bộ mặt rầu rĩ đến phát tội. Cũng có tốt lành gì đâu, chẳng qua là mấy ngày trước mẹ nó về quê, vậy là nó chạy ù qua nhà Mắt Nâu rủ đi tắm mưa. Mà trời mưa tháng bảy dai dẳng khỏi nói rồi, hai đứa tung tăng chạy “phá làng phá xóm” mệt nghỉ. Cho đến xế chiều thì mẹ Mắt Nâu gọi vô nhà. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu Đầu Đinh không ham chơi mà nấn ná ở ngoài mưa, làm thêm một trận cho đến tối mịt mới chịu vô nhà. Thế là sáng hôm sau, khi mẹ Đầu Đinh trở về thì phát hiện ra trời ơi sao thằng con mình nó nóng dữ vậy nè.
Sau khi tìm hiểu sự tình, hiển nhiên là bà-mẹ-thương-con ấy nổi trận lôi đình liền, tức tốc lôi ông chồng của mình ra cằn nhằn quá chừng: “Tại sao anh ở nhà mà không để ý con cái gì hết vậy hả?”
Ông-chồng-đáng-thương kia đương không bị vợ yêu “phê bình” nên đâm quạu. Mà ông bà ta có câu “Giận cá chém thớt” đố có sai, một “lệnh giới nghiêm” ngay lập tức được ban hành: “Từ đây về sau ba CẤM TIỆT Đầu Đinh tắm mưa bằng bất cứ lí do gì.” Vậy đó, kết quả là mấy hôm nay thằng mập ấy ngồi trong nhà ngắm mưa mà mặt mày buồn ơi là buồn.
Mắt Nâu ở nhà bên nhìn qua thấy Đầu Đinh như vậy tự nhiên cũng… buồn theo. Mẹ Mắt Nâu thấy con mình cứ chốc chốc nhìn ra mưa rồi thở dài mà tội nghiệp hết sức.
“Mắt Nâu có biết vì sao tháng bảy lại có mưa ngâu không?”
“Dạ hông. Mà mưa ngâu là gì vậy mẹ?”
“Con nhìn ra cửa sổ đi, mưa ngâu là vậy đó. Sở dĩ tháng bảy mưa có mưa ngâu là do xưa kia, có một chàng chăn trâu tên là Ngưu Lang…”
12. Đứng trú mưa dưới mái hiên nhỏ, Đầu Đinh cảm thấy nhớ Mắt Nâu vô cùng. Nhớ những lần nó và Mắt Nâu cũng trú mưa bên mấy cái mái hiên ven đường thế này. Nhưng những lúc đó trời mưa vui phải biết chứ đâu có buồn-đến-phát-chán-lên-được như bây giờ đâu. Mọi chuyện cũng tại nó mà ra thôi, tự nhiên tìm cách tránh mặt Mắt Nâu làm chi chớ. Nhưng mà không tránh không được, bây giờ mỗi khi bên cạnh Mắt Nâu là tim nó đập loạn xạ không kiểm soát được.
Nó tin mười tám năm sống đủ cho nó kinh nghiệm để có thể “hiểu” là hiện giờ nó-đang-như-thế-nào với Mắt Nâu. Ước gì nó có thể nói thẳng với Mắt Nâu điều đó. À không, phải hét lên cho cả thế giới này biết luôn chứ. Nhưng đó là nó tính thế thôi, chứ bây giờ nó làm gì dám. Nó không dám liều đánh cược mười ba năm tình bạn của nó bằng một câu nói mà nó chẳng biết kết quả sẽ dẫn đến tình huống quái nào khác nữa.
Vậy nên trước tình cảnh “dầu sôi lửa bỏng” như lúc này, tốt nhất là nó nên ít gặp Mắt Nâu lại chừng nào thì hay chừng đó. Dù nó biết là điều đó sẽ làm Mắt Nâu buồn dữ lắm. Nhưng phải cố lên thôi, huống hồ chi nó cũng “cố” được đã hơn một tháng rồi mà. Biết đâu làm thêm vài tháng nữa thì cái cảm giác “mệt tim nặng đầu” đó biến mất tiêu luôn. Rồi nó sẽ lại vui vẻ bên Mắt Nâu như ngày xưa, sẽ có thể ôm Mắt Nâu ngủ ngon lành sau khi tin sái cổ câu chuyện về Ngưu Lang – Chức Nữ mà Mắt Nâu kể như hồi lớp Ba.
Ờ, biết đâu đấy…
Mà trời ơi, tự nhiên chỉ nghĩ tới cảnh sẽ-ôm-Mắt-Nâu-ngủ thôi mà tim Đầu Đinh như nhảy lam-ba-đa trong ngực rồi. Vậy là không được, chắc nó sẽ còn không gặp Mắt Nâu dài dài. Lòng nó mâu thuẫn quá à, giờ phải làm sao đây Mắt Nâu ơi!!!
13. Trung Thu năm nay lại đến muộn. Mắt Nâu nhớ một năm nào đó Trung Thu cũng đến muộn như vậy, thế là thằng Đầu Đinh cứ loi nhoi ngày nào cũng chạy qua nhà Mắt Nâu năn nỉ Mắt Nâu vào hỏi mẹ dùm là khi nào mới đến Trung Thu. Và lí do thằng đó đưa ra thì hết sức là “tội nghiệp”: “Mẹ mình nói mình mà hỏi thêm lần nào nữa là sẽ không mua bánh Trung Thu cho mình ăn.”
Thế đó, từ nhỏ cho đến lớn Đầu Đinh luôn thật thà đến ngây ngô như vậy. Hình như không có việc gì Đầu Đinh giấu Mắt Nâu hết. Ấy vậy mà vài tháng gần đây, không hiểu sao Đầu Đinh luôn tránh mặt Mắt Nâu làm Mắt Nâu buồn ghê gớm.
Ngay từ nhỏ, Mắt Nâu đã xác định rằng nó thích Đầu Đinh lắm lắm. Thích hơn cả cái gối ôm hình chữ nhật mà nó ôm hằng đêm luôn. Mắt Nâu cứ đinh ninh Đầu Đinh cũng sẽ thích nó y như vậy. Nhưng mà bây giờ… thật tình Mắt Nâu không dám nghĩ đến chuyện đó nữa. Mắt Nâu không muốn điều đó sẽ trở thành sự thật, Mắt Nâu không muốn mất Đầu Đinh. Có điều, thái độ của Đầu Đinh mấy tháng gần đây lại gần như khẳng định lại điều đó. Dường như Đầu Đinh đang dần tạo-khoảng-cách với Mắt Nâu. Hay là Đầu Đinh không còn muốn chơi với Mắt Nâu nữa? Nhưng mà Mắt Nâu đã làm gì sai chứ?
Không có Đầu Đinh, Mắt Nâu cảm giác như nó đã đánh mất một điều gì đó rất quí báu. Nó nhớ những cái gãi đầu ngố tệ, nhớ những câu nói ngây ngô, nhớ cả bờ vai đã cõng nó về nhà tối hôm ấy. Mắt Nâu biết rằng, đã từ lâu rồi nó không còn đơn giản là chỉ thích Đầu Đinh như trước nữa. Hay là Đầu Đinh nhận ra điều đó nên mới tìm cách tránh mặt nó?
Mai đã là Trung Thu rồi, ngày Tết mà Đầu Đinh và Mắt Nâu thích nhất trong năm. Nếu có thể ước một điều dưới trăng rằm tháng Tám, Mắt Nâu chỉ mong sao chiếc lá tứ diệp thảo mà Đầu Đinh tặng nó khi nhỏ sẽ phát huy tác dụng, làm cho Đầu Đinh quay về với nó.
Chỉ vậy thôi à, điều đó có khó lắm không?
14. Dạo bước dọc theo khu hồ vắng, cứ chốc chốc Đầu Đinh lại thở dài. Trung Thu mà không có Mắt Nâu buồn đến vậy sao? Không có Mắt Nâu, trăng rằm dường như không tròn to như mọi khi. Không có Mắt Nâu, những chiếc đèn lồng treo dọc theo hai bên bờ hồ cũng không còn lấp lánh chút nào hết. Không có Mắt Nâu, thậm chí đến bánh Trung Thu cũng hổng còn ngọt nữa.
Ngồi rắc vụn bánh cho lũ cá dưới hồ mà lòng Đầu Đinh buồn không tả. Nhìn lũ cá chen nhau đớp mồi làm Đầu Đinh nhớ tới con Cá Mập quá xá. Mà nhắc tới Cá Mập thì đương nhiên là phải nghĩ về Mắt Nâu rồi.
“Cá Mập ơi, mày có biết tao nhớ Mắt Nâu lắm không? Đúng là tao đã thương Mắt Nâu rồi, nhưng mà… tao không dám nói. Tao nhát quá hé. Ước gì tao có thể nói với Mắt Nâu điều đó. Ước gì tao không còn phải tránh mặt Mắt Nâu nữa. Ước gì Mắt Nâu cũng thương tao y như vậy.”
“Vậy thì đi nói cho Mắt Nâu nghe đi!”
“Thì tao cũng muốn nó…i… Mắt Nâu???”
Vậy đó, một điều mà Đầu Đinh không thể ngờ là đâu phải chỉ có mình nó còn giữ thói quen đón Trung Thu trên bờ hồ công viên gần nhà.
Tương tự, một điều Mắt Nâu không thể ngờ là ngay khi chán nản định bỏ về thì nó lại nghe được hết nỗi lòng của thằng bạn mình.
Cuối cùng, một điều mà lũ cá kia không ngờ là tụi nó sắp phải ngừng bữa tiệc Trung Thu tại đây thôi.
Kết thúc. Cái tình huống lại cùng ngồi bên nhau ngắm trăng rằm rực rỡ quả là có cho vàng Đầu Đinh cũng không dám nghĩ tới. Mắt Nâu làm nó ngạc nhiên quá trời đi. Giờ phải làm gì tiếp đây? Sao nó không nghĩ ra được cái gì hết vậy nè?
Bất ngờ, Mắt Nâu choàng hai tay qua câu cổ Đầu Đinh, một cảm giác lạ lùng bỗng trào dâng trong lòng nó. Lần đầu tiên Đầu Đinh được ngắm Mắt Nâu ở khoảng cách gần đến vậy, thật là hồi hộp quá chừng chừng. Nhưng nó thích cảm giác này lắm, nó thầm mong “Thời gian ơi dừng lại ngay bây giờ đi nghe.” Để nó được bên Mắt Nâu như lúc này mãi mãi. Và rồi Mắt Nâu lại cười, vẫn nụ cười tươi rói khoe đôi “vầng trăng lưỡi liềm” đẹp lung linh đó.
“Sao Mắt Nâu cười?”
“Đầu Đinh có biết mình yêu lắm vẻ mặt mỗi khi Đầu Đinh bối rối không?”
“Nó… nó thế nào?” – Đầu Đinh liếm môi hỏi, tim nó còn đập nhanh quá nè, và hình như cả tim của Mắt Nâu cũng thế nữa.
“Ngộ ngộ…” – Mắt Nâu đáp, vẫn cười nhưng sao mà bí hiểm quá, làm Đầu Đinh xụi lơ. Vậy ra là với Mắt Nâu cái mặt nó chỉ “ngộ ngộ” thôi sao? Mà “ngộ ngộ” là sao trời? Nhiều người khen nó coi-cũng-được mà ta?!
“… Nhưng mà… dễ thương… Lần đầu tiên khi nhìn thấy Đầu Đinh như vậy, Đầu Đinh không biết là mình muốn làm gì Đầu Đinh đâu…” – Mắt Nâu tiếp lời, sao mà Mắt Nâu vẫn cười bí hiểm thế nhỉ? Làm Đầu Đinh tò mò ghê gớm, hồi hộp nữa, và hình như khoảng cách giữa nó với Mắt Nâu ngày một gần lại thì phải.
“Làm… gì?”
“… Hôn Đầu Đinh!” – Nói xong Mắt Nâu đặt lên môi Đầu Đinh một nụ hôn nhẹ nhàng. Nụ hôn đầu đời ngọt ngào như chiếc bánh Trung Thu, với trăng tròn sáng tỏ và mặt nước hồ thu soi rõ những chiếc đèn lồng khẽ lập lờ trước gió. Đầu Đinh tin rằng đây là đêm Trung Thu đẹp nhất đời của nó, không phải vì trăng rằm vẫn tròn, đèn lồng vẫn sáng, bánh Trung Thu vẫn ngọt và Mắt Nâu vẫn bên cạnh nó.
Hơn tất cả, Trung Thu năm nay có một thứ mà suốt mười tám năm trước có mơ nó cũng chẳng dám. Khoảnh khắc này, Đầu Đinh đã xác định rõ ràng, nó sẽ luôn làm Mắt Nâu vui như lời hứa hồi nó năm tuổi rưỡi, nhưng không phải vì đôi mắt cười đó nữa mà là vì: Nó thương Mắt Nâu!
À đúng rồi, dường như nụ hôn đầu còn vương cả thắc mắc của một con cá nhỏ, ngây thơ và vô… số tội: “Tại sao thằng đó không thả bánh xuống hồ nữa mà lo hun hít ai dữ vậy bây?”
H ế t .