Summary
Nhóc quỵ xuống sàn, nước mắt lặng lẽ rơi.
Tui đã cố gắng biết bao nhiêu vì muốn được ba mẹ anh chấp nhận, để được ở chung nhà với anh, để được cùng anh là một gia đình. Bây giờ mọi thứ còn ý nghĩa gì nữa chứ. Anh giận tui khô khan không biết thể hiện tình cảm nên bỏ tui đi phải không? Anh xấu xa, anh đáng ghét lắm.
“ Anh quay về đây cho tui!!!”
“Không được đâu, sao mà về được???”
“ Tui không biết… tui không biết…. Anh về đây với tui đi…!!!”
“…”
“ Muốn gì tui cũng làm hết, về đây đi. Tui phải sống thế nào nếu không có anh hả???”
“ Muốn gì cũng làm? Thiệt không?”
“ Thiệt mà ~~~ hic hic,… !!! Ơ…”
“ Hahaha!!!”
“ Hả????”
Quay lại. Anh đứng đó, nhìn nhóc dịu dàng (xen chút gian tà ). Thấy nhóc trợn tròn đôi mắt đẫm nước, anh không nhịn nổi phì cười:
“ Nhóc ngốc đúng là ngốc! Anh cấp cứu ở phòng kế bên chứ đâu phải phòng này!”