Summary
Sinh nhật nó vào một ngày cuối tháng Một, gió mùa về, mưa và cái lạnh cắt da cắt thịt bao trùm lên tất cả.
Tối hôm qua cả gia đình nó đã có một buổi tiệc nho nhỏ trên Sofitel Plaza mừng sinh nhật nó, dĩ nhiên là do anh trai của nó chi. Nếu buổi tiệc do nó tổ chức sẽ là một bữa cơm thân mật với những món do chính tay nó nấu; đồng lương nhà nước cùng với chính sách tự thắt lưng buộc bụng không cho phép nó bước chân vào những nơi xa xỉ như thế. Còn việc tổ chức một buổi liên hoan với bạn bè cũng không phải là điều nó thích thú, tính nó không ưa đàn đúm, nhậu nhẹt, nhất là liên hoan mừng sinh nhật, bởi với một nhà luật học như nó, ngày sinh chỉ đáng chú ý tới khi người ta cần xem xét kẻ phạm tội đã đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự hay chưa mà thôi.
Cũng vì thế mà buổi tối mưa gió ngày hôm nay nó dự định sẽ nằm dài ở nhà, xem ti vi hoặc lướt web, đọc vài mẩu tin về chứng khoán hay mấy bài phân tích tình hình thời sự quốc tế. Cho đến lúc một giai điệu quen thuộc vang lên:
” You raise me up, so I can stand on mountains
You raise me up, to walk on stormy seas
I am strong, when I am on your shoulders
You raise me up… To more than I can be “