You'll be mine - Chương 4
Ngày 15/04/2011.
Thế là thời gian ngắn ngủi bên Nam cũng qua,ngày hôm nay Nam trở về Sài Gòn,Minh và Dịu đứng nơi bến xe tiễn Nam.
-Anh Nam về tới nhớ điện thoại cho em nhé!Em chờ điện thoại đấy!_Dịu nói.
-Ừ.Còn em nhớ giữ sức khỏe nhé!
Nam quay sang Minh:
-Anh biết sẽ khó quay lại ngày mới về!(Anh sẽ lại về).
-Em biết sẽ khó để chờ!(Em sẽ chờ).
Những lời như đơn giản ấy sao lại khó nói trước mặt Dịu quá.Dường như Nam không muốn làm Dịu bị tổn thương khi biết chuyện giữa Nam và Minh.Thế là Nam lên xe,vãy tay chào Minh và Dịu,Nam vẫn nhìn lại phía sau đễ cố gắng níu giữ hình ảnh hai người đang mờ dần.
Dịu vẫn cố gắng làm việc mỗi ngày ỡ cái shop thời trang trên mặt lộ.Dịu vẫn nuôi ý định thay đổi số phận dường như là bần cùng của mình nhưng vẫn không hề khả quan trong cái nhìn của Dịu.Cô vẫn mơ đến một mái ấm và một hạnh phúc thực sự mà trong đó hình ảnh Nam thấp thoáng,chập chờn Dịu không thể nắm bắt.
Đã đến giờ về,có một bóng người đứng chờ Dịu này giờ,đó là Ly:
-Cậu chờ tớ đấy à?_Dịu hỏi.
-Ừ,đi ăn nhé!
Ly khẽ vén mái tóc Dịu lên tai như quan tâm đến cô bạn hôm nào,tình thương cô dành cho Dịu vẫn như ngày nào.Dịu vẫn cứ im lặng và phớt lờ tình cảm đó, cô không muốn dính vào thế giới đó,cái thế giới mà tình yêu luôn là sự đau khổ.Vì thế,sự quan tâm của Ly dường như là thừa với Dịu,chẳng thể nào có chuyện Ly và Dịu là một đôi được.Nhưng phải khẳng định một điều là hai người vẫn có những thời gian vui bên nhau,những kỉ niệm không thể nào quên và cả những giây phút tim đập thình thịch của tình yêu nơi hai cô gái.Nhiều lần Ly đã nắm tay Dịu thật chặt không buôn nhưng Dịu kéo ra và xem đó là một biểu hiện tình bạn bình thường,Dịu không bận tâm đến.
Ngày hôm đó sau một ngày học tập mệt mỏi,Minh về nhà và dự định trong đầu sẽ lên tắm cho thật mát sau đó ngủ một giấc thật sướng.Nhưng khi mới đi tới cạnh cầu thang thì Minh nghe thấy âm thanh lạ nơi căn phòng của bà Hồng,cậu nhìn vào thì cậu không thể tin vào mắt mình,bà hồng đang ôm một thanh niên trẻ trên giường.Cậu sững sốt và đạp toan cánh cửa làm đôi gian phu dâm phụ ngồi bật dậy,người thanh niên mặc áo vào rồi đi ra ngoài để lại bà Hồng đối mặt với Minh.Bà Hống có gắng lấy bình tỉnh:
-Con về đấy à?
-Bà đang làm cái gì vậy?
-À…Anh ta chỉ là…!_Bà Hồng ấp úng.
-Tôi hỏi bà đang làm cái gì?_Minh quát lớn.
Bà Hồng vẫn không thể trả lời được câu nào,Minh bước ra ngoài và nói:
-Tôi sẽ nhờ ba hỏi bà vậy!
-Kìa Minh,mẹ xin con đấy!_Bà Hồng gấp gáp chạy theo và van xin.
Minh đẩy ra và nói:
-Bà thật quá đáng!
Bà ôm lấy chân Minh và khóc lóc:
-Con tha cho mẹ một lần nhé!Ba mà biết thì mẹ chết mất!
Minh vẫn im lặng,bà Hồng tiếp lời:
-Con còn nhớ không Minh,cái ngày mẹ ruột con mất, ai là người gọi cho con đến,lúc đó ai cũng lo cho mẹ chẳng ai nhớ tới con.Nên mẹ đã gọi cho con đến,vì thế mà con được gặp mặt mẹ ruột lần cuối.Xin con hãy nhớ lại và tha cho mẹ lần này nhé!Sẽ không có lần thứ hai đâu!
Minh như thấm thuốc mê từ những lời bà mẹ ghẻ van xin,cậu nghĩ nếu đem chuyện này ra phanh phui thì gia đình lại xào xáo lên,không hay chút nào và sẽ làm ba thêm mệt mỏi.Ông đã phải chấp nhận sự ra đi của bà Liên khó như thế nào,nay lại thêm chuyện này thì chắc ông sẽ bị sốc nặng.Minh nhỏ nhẹ:
-Thôi bà vào phòng đi,kẽo chị Phương trông thấy! Nhưng bà phải hứa sẽ không đễ lặp lại chuyện này,và hơn nữa là từ nay bà không làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến chị Phương,có được không?
-Được,mẹ hứa!
Minh bước lên phòng và nhanh chóng cho quên hết đi mọi chuyện.Còn lại bà Hồng đứng đó,cặp mắt hình viên đạn hướng theo bước chân của Minh.Có lẽ những lời nói lúc này chỉ là thoáng qua trên đôi môi lẽo lự của bà.
Một tháng kể từ lần cuối Minh và Dịu tiễn Nam đi Sài Gòn.Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười tám của Minh,tiệc được đãi tại nhà.Nam và Dịu được mời nhưng chỉ có Nam đến dự vì Dịu muốn tránh mặt bà Hồng.Hôm nay ông Hoàng cũng ỡ nhà chúc mừng sinh nhật con trai,bên cạnh ông luôn có những trợ lý đi theo mọi lúc.Còn bà Hồng thì sau cái vụ lăng nhăng bị Minh bắt gặp thì không còn tỏ ra vẽ nữa,cũng ngại tiếp xúc với Phương.Hôm nay Phương diện một bộ đầm bầu,trông chị ra dáng là một bà mẹ vô cùng,bên cạnh chị thì lúc nào cũng có anh Tùng.Buổi tiệc vui làm sao,cuối cùng thì Minh cũng bước sang tuổi mười tám,chẳng còn trẻ con nữa.Đã khuya rồi,Minh và Nam đứng trước cửa nhà,họ đang trò chuyện:
-Chúc mừng sinh nhật em nhé!_Nam nói.
-Cảm ơn anh!
-Anh có cái này tặng em!_Nam móc trong túi ra cái hộp màu đỏ trong đó là cái nhẫn vàng, Nam cầm tay Minh và đeo nó vào,chiếc nhẫn vừa khít ngón áp út.
-Sao giống cầu hôn quá vậy!_Minh cười.
-À còn chuyện này nữa,anh chúc em thành công trong kì thi đại học này nhé!
-Cảm ơn anh đã quan tâm!_Minh vẫn còn ngắm nghía chiếc nhẫn.
-Nhớ này “Thành công thì không dễ gì thấy được, nhưng thất bại thì rõ mồn một đấy”,em hiểu chứ.
-Em hiểu rồi!
-Thôi anh về đây,em ngủ ngon nhé!
-Chúc anh ngủ ngon!
Minh bước vào nhà và thất ông Hoàng đang đứng trước mặt làm cậu giật cả mình:
-Chào ba!
-Chào con,vào đây ba có chuyện muốn nói với con!
Minh ngồi đối diện với ông Hoàng trên chiếc ghế gỗ dài trong phòng làm việc của ông Hoàng,Minh cũng ngạc nhiên vì từ xưa tới nay,có bao giờ ông tỏ ra nghiêm trọng thế đâu.Vả lại,từ bé Minh đã ít tiếp xúc và trò chuyện với ba mình nên giây phút này làm Minh tò mò vô cùng.Ông Hoàng nói:
-Cái thứ nhất,ba muốn chúc mừng sinh nhật con trai ba.Cái thứ hai ba muốn con gia nhập và làm việc cho tổ chức của ba.
-Con chưa có bằng cấp gì mà,con thậm chí còn chưa thi đại học._Minh thắc mắc.
-Chỉ là cầm súng thì cầm gì bằng cấp!
Minh tròn xoe đôi mắt,cậu chưa hiểu nhưng lời ba mình đang nói:
-Con không hiểu…ba đang nói gì?
-Thực ra công việc của ba không đơn giản như mọi người thường thấy,công việc của tổ chức là giết người và thâm nhập vào các cơ quan,trụ sở để thu thập thông tin.Ba biết điều này thật khó chấp nhận với con nhưng…nếu ba không phải người đứng đầu tổ chức thì thực sự ba không muốn con đi theo con đường này,đằng này ba muốn con sau này sẽ thay ba tiếp tục công việc của tổ chức,chống tại cơ quan tình báo Mỹ.
Minh thật sự không thể tin vào đôi tai của mình nữa,từ xưa tới nay nhưng thứ này chỉ có trong truyện,và phim ảnh,nay Minh lại phải đứng trước tình huống đó,cậu hỏi:
-Thế trong gia đình có ai biết không?
-Có một người phụ nữ luôn biết hết mọi chuyện nhưng không hề nói ra,đó là mẹ con,giờ thì bà đã đi mang theo cái sự thật ấy,và ba biết còn rất nhiều thứ bà nắm được,ba thực sự luôn nể phục bà.Còn chị Phương là phụ nữ nên ba không muốn chị con đi theo nghề này.Chỉ có con là ba đặt hi vọng nhiều nhất.
Minh thực sự bị sốc nặng,cậu choáng váng hết cả mặt mài,cố hít một hơi thật sâu rồi đứng lên:
-Không,con không thể làm cái nghề này được!
-Minh à,con phải học cách chấp nhận những gì trước mắt từ bây giờ là được._Ông Hoàng nói.
-Không bao giờ!Thôi chào ba,con cần đi ngủ._Minh chạy một mạch lên phòng rồi khóa trái cửa,cậu còn chưa kịp thay đồ,nằm xuống giường và ngủ ngay tức khắc,cậu bé thật là lạ.
Hôm sau,Minh vừa bước ra khỏi cửa thì chạm mặt ba mình,chuyện hôm qua đã làm cho khoãng cách hai người thêm xa hơn.Minh sợ gặp ba,sợ phải nói chuyện và sợ cái nhìn của ông.Minh cũng không thể ngờ rằng cái Rạch Giá nhỏ bé này cũng tồn tại xã hội đen,cuộc sống vẫn không hề đơn giản như cậu nghĩ, chỉ những người trong cuộc mới hiểu được bản chất của cái xã hội này.
Ly vẫn đón Dịu mỗi chiều,khi công việc của Dịu đã hoàn tất,nhưng phía sau nụ cười thân thiện đó là sự khó chịu,Dịu chỉ muốn tránh xa Ly,càng xa càng tốt, nhưng lại không muốn làm Ly tổn thương.Hôm nay khác với mọi hôm,Ly cầm theo một đóa hoa hồng:
-Tặng cậu này!
-Sao cậu lại tặng tớ?
-Thì bạn bè tặng nhau có gì đâu chứ?
-Nhưng hoa hồng đâu có tượng chưng cho tình bạn mà là tặng cho thiên thần trong trái tim mình thôi!
-Cậu vẫn chưa biết sao Dịu,tớ đã tìm thấy thiên thần đó rồi.
Dịu đã đoán đúng,điều mà cô sợ nhất,chính là cái giây phút này,cái giây phút Ly thổ lộ với Dịu.Dịu sợ và chẳng biết phải xử sự thế nào cho tốt cả hai bên,để có thể là một đôi bạn bình thường.Ly nói:
-Tớ biết thật khó để nói nhưng thực sự tớ…
Dịu ngắt lời:
-Đừng nói…Ly à! Cậu thừa biết kết quả là thế nào rồi mà,tớ sẽ không bao giờ chấp nhận được.
Ly gần như muốn khóc:
-Dịu à,đừng làm thế với tớ.Tớ van xin cậu đấy._Tay Ly nắm chặt lấy bàn tay của Dịu,và khẽ run lên bần bật.
-Chúng ta nên sống với chình mình,đừng miễn cường, sẽ không tốt cho cả hai ta.Cậu hãy xem như này giờ chưa từng nói ra điều gì,tớ sẽ không bận tâm,tớ muốn chúng ta là bạn.
-Dịu ơi…!_Ly khóc.
-Đừng gọi tên tớ,tớ không thuộc về cậu!
Dịu kéo tay Ly ra và bước đi,Ly đứng không vững và quỵ xuống cùng đóa hoa trên tay,đóa hoa không còn màu đỏ tươi nữa mà như đã tím lại hòa cùng nước mắt của Ly.Lòng Dịu cũng đau vô cùng,liệu cách xử sự như vậy có qua ngu ngốc không?Cô đang đi tìm một ai đó…
Minh vẫn ngồi trong phòng,chờ tiếng gõ cửa của Nam,cậu đọc sách đễ giết thời gian thay vì cứ suốt ngày đi cặp kè với Nam làm nhiều người sinh nghi ngờ.Có tiếng gõ cửa:
-Anh Nam đấy à!_Minh mừng rỡ.
– Nam nào ỡ đây?_Bà Hồng bước vào.
Minh hụt hững,ngồi xuống bàn và tiếp tục đọc sách:
-Vài hôm nữa là ngày giổ của mẹ ruột mày,làm gì thì làm cũng phải về nhà ăn một chén cơm với gia đình đó,nghe chưa?
-Biết rồi!_Minh ngắn gọn.
-À có phải Nam là cái thằng hôm bữa lại nhà mình ăn cơm không?
-Phải,có chuyện gì à?
-Tao thấy nó và nhỏ “con hoang chết chủ” đang ôm nhau ngoài công viên đấy.
-Bà nói ai “con hoang chết chủ”.Bà đi đâu mà thấy?
-À …tao đi dạo một mình!
Đôi mắt của Minh tràn đầy sự nghi ngờ không chỉ dành cho bà Hồng mà còn cho cả Nam .
-Nếu không có gì thì tao xuống đây!_Bà Hồng bước ra ngoài.
Minh cầm điện thoại gọi cho Nam ,để hỏi có chuyện gì đang sảy ra.nam nhấc máy:
-Minh đó à!Có gì không em?
-Anh đang ỡ đâu thế?_Minh khe khẽ.
-À…anh đang bàn việc với một số người bạn.
-À thế à,vậy thôi nhé!_Minh cúp máy.
Minh quơ tay vô tình làm rớt tấm hình mà ba người chụp chung,khung tình vỡ toan.Minh buồn lắm,không ngờ cũng có ngày Nam nói dối mình,và một sự thật bấy lâu nay Minh chưa bao giờ muốn tin là Dịu yêu Nam.Minh đã có một đêm mất ngủ.
Ngày hôm nay Nam lại lên Sài Gòn,nhưng Minh lại không đến tiễn Nam,Nam có linh cảm là chuyện gì đó rất tồi tệ sắp sảy ra nhưng Nam phải về Sài Gòn ngay để tiếp tục công việc của mình.Cũng vào tối hôm đó,Minh tìm đến nhà Dịu,hai người đã lâu rồi không ngồi lại cùng nhau riêng tư thế này.Minh hỏi Dịu:
-Dịu à! Cậu yêu anh Nam à?
-Phải,tớ thực sự mong một ngày nào đó có thể ỡ cạnh Nam mãi mãi không xa rời.
Minh nghẹn trong cổ họng,cậu đau lòng lắm,tình cảm của cậu sao mà sánh được với thứ tình cảm kia chứ, tình cảm của cậu dành cho Nam không được xã hội chấp nhận.Có lẽ những người bình thường nhìn vào thì nghĩ chuyện đó không có gì đáng để buồn nhưng với Minh thì thật khó đễ giữ cho trái tim thôi nhói lên từng nhịp khi nghĩ đến.Có lẽ từ nay Minh sẽ không gặp lại Nam thêm lần nào nữa.Dịu nói:
-Minh à,có chuyện này tớ muốn nói với cậu,cậu biết không…
-Dịu à! Cậu không cần nói nữa,tớ muốn chúc cậu và Nam hạnh phúc,còn bây giờ tớ không được khỏe,tớ sẽ về nghỉ ngơi!Chào nhé!
-Minh à!Chờ đã…!
Dịu kéo tay Minh lại nhưng không được,cậu chạy một mạch về nhà,Dịu đứng nhìn bóng Minh khuất dần trong màn đêm.
Minh về nhà trong nỗi suy tư và phiền não,cậu vẫn chưa tin rằng những lời nói của Dịu vừa nảy là sự thật.Minh buồn lắm,nhưng trách ai đây,họ đâu có lỗi trai gái yêu nhau thì có gì sai,chỉ có cậu thua thiệt trong cái thứ tình yêu này.Minh gặp Phương và Tùng đi chơi mới về trước cửa nhà,họ cùng vào trong.Họ thực sự bất ngờ trước nụ cười tươi và thân mật của bà Hồng:
-Các con vào đây!Mẹ đợi các con từ chiều tới giờ, hôm nay mẹ có nấu ít cháo,các con vào ăn nhé!
Minh nhìn chị mình như đồng tình với suy nghĩ của chị rằng có chuyện gì đang diễn ra thế.Bà Hồng kéo tay Nam và Phương lại bàn ăn rồi múc cháo vào chén. Nụ cười bà ta hôm nay lạ vô cùng,có bao giờ nụ cười ấy suất hiện trong suốt bốn năm qua đâu.Bà Hồng khuôn mặt đầy vẻ thành thật nói:
-Lâu nay mẹ con ta vẫn chưa thực sự hiểu nhau.Nay chúng ta cùng ngồi lại ăn một bữa thân mật coi như bỏ qua hết mọi chuyện nhé!
Minh và Phương chẳng nói năng gì,anh Tùng thì đói cồn cào:
-Cháo gì thế!Mùi thơm quá!
-Là cháo gà!Để em múc…à quên,để mẹ múc cho con nhé!
Chị Phương cũng thực sự mừng khi những lời bà mẹ ghẻ nói,vậy là từ nay không còn mâu thuẫn gia đình nữa,chỉ mỉm cười,tay múc muỗn cháo đưa lên miệng.
-Cô Phương đừng ăn,cháo cá nóc đấy!
Cô Hai la lên và chạy đến nấp sau lưng Phương vì sợ ánh nhìn của bà Hồng.Minh, Phương và Tùng đứng bật dậy,mắt chị Phương nhìn trừng trừng bà Hồng.Bà Hông vừa cười vừa nói:
-Chị đang nói gì thế?Cháo cá nóc thì sao chứ,đã làm sạch sẽ rồi mà!
Cô Hai móc trong túi ra một cái phong bì và đưa cho bà Hồng:
-Đây là số tiền bà đưa cho tôi,tôi xin trả lại bà.
Phương lấy bình tĩnh hỏi cô Hai:
-Có chuyện gì thế cô Hai?Cô cứ nói,chẳng sợ ai cả?
Cô Hai rụt rè trình bày:
-Bà ta đưa tôi phong bì đó và yêu cầu tôi giữ bí mật chuyện cháo cá nóc có chứa gan cá trong đó.Nếu sau khi cả nhà đã bị ngộ độc thì khai là do sơ ý làm không sạch nên gây ra tai nạn đáng tiếc.Nếu mọi chuyện êm suôi thì bà ta sẽ cho tôi thêm tiền.Mục đích của bà ta là muốn chiếm căn nhà này.
Phương quay sang bà Hồng quát lớn:
-Bà còn gì để chối không?
Bà Hồng im lặng.Phương nói tiếp:
-Thật không ngờ bà lại lòng lang dạ sói thế.Nếu năm xưa không có tôi xin ba cho bà tiếp tục ỡ lai chăm sóc cho hai chị em tôi thì bà đâu có cơ hội tiếp xúc ba!