Nội dung truyện
Thế là thời gian ngắn ngủi bên Nam cũng qua,ngày hôm nay Nam trở về Sài Gòn,Minh và Dịu đứng nơi bến xe tiễn Nam.
-Anh Nam về tới nhớ điện thoại cho em nhé!Em chờ điện thoại đấy!_Dịu nói.
-Ừ.Còn em nhớ giữ sức khỏe nhé!
Nam quay sang Minh:
-Anh biết sẽ khó quay lại ngày mới về!(Anh sẽ lại về).
-Em biết sẽ khó để chờ!(Em sẽ chờ).
Những lời như đơn giản ấy sao lại khó nói trước mặt Dịu quá.Dường như Nam không muốn làm Dịu bị tổn thương khi biết chuyện giữa Nam và Minh.Thế là Nam lên xe,vãy tay chào Minh và Dịu,Nam vẫn nhìn lại phía sau đễ cố gắng níu giữ hình ảnh hai người đang mờ dần.
Dịu vẫn cố gắng làm việc mỗi ngày ỡ cái shop thời trang trên mặt lộ.Dịu vẫn nuôi ý định thay đổi số phận dường như là bần cùng của mình nhưng vẫn không hề khả quan trong cái nhìn của Dịu.Cô vẫn mơ đến một mái ấm và một hạnh phúc thực sự mà trong đó hình ảnh Nam thấp thoáng,chập chờn Dịu không thể nắm bắt.