Tôi ...yêu ông - Chương 11
9.
Tôi đã cố kiềm chế lắm mới có thể bước đi đàng hoàng mà không gục xuống đường và khóc thét lên. Trong một buổi chiều mà tôi đã trải qua hai chuyện thất kinh hồn vía. Những chuyện mà đáng lẽ tôi chứ không phải người ngoài hiểu đuợc… Vậy mà… đến cả chuyện trái tim tôi dành cho ai, thuộc về ai mà tôi cũng cần người khác vạch ra cho mới thấy được. Tôi là thằng trời đánh thánh đâm, tôi là một thằng quá ư ác độc như chính lời của Nam đã nói… Làm sao đây? Tôi phải làm sao bây giờ khi cả hai người, người tôi yêu và người yêu tôi, cả hai người tôi đều khó mà đối mặt được.
Tôi ngất mặt lên và ngừng việc đánh vào đầu mình lại. Tôi đã đến nhà hàng của ông. Tôi e dè khi bước vào.
“Chào quý khách. Quý khách đi mấy người ạ?”
“À, tôi…. xin hỏi…”
“Vâng?”
“Ông Phước, à, ông Lâm Phước có ở đây không?”
“Quý khách hỏi giám đốc có gì không ạ?”
“Tôi có… tý chuyện thôi.”
“Vâng, ông ấy hiện đang nghỉ phép vì bị ốm.”
“Sao cơ ạ?” Té ra thằng Nam đã không gạt tôi. “Có nặng.. à không. Xin cảm ơn.”
“Vâng. Chào quý khách.”
Tôi bước ra của mà cứ tần ngần đứng đó. Ông có sao không? Ông có làm sao không? Bị ốm có nặng không? Ông thật là… 10 năm trời tôi có bao giờ thấy ông đau ốm gì đâu cơ chứ. Tại sao mới có 2 tuần xa ông là ông đã bị thế này. Lo quá? Không biết ông có ăn uống gì được không?
Lòng tôi giờ không cần ai bật thì lửa cũng tự bùng cháy. Và cái lửa ấy nuôi cho lòng tôi một quyết tâm gì đấy để tôi về đến được ngôi nhà cũ. Nó vẫn như thế vào cái ngày chủ nhật tôi ra đi. Khang trang, đẹp đẽ bởi nước sơn màu trắng thuần tuý. Chỉ có khác chăng bay giờ nó đóng của im lìm, và khoác lên mình một lớp bụi mỏng của thời gian. Cây trong vườn cũng rầu rĩ héo úa vì không ai chăm sóc. Ông đâu? Trong nhà hay ở đâu? Tôi cứ đi qua đi lại một hồi lâu mà vẫn không có đủ dũng khí để kiếm cách đi vào. Và khi nhận ra đã quá trễ cho buổi cơm tối thì tôi mới chạy bộ về căn nhà mới của mình.
~*~
“Con làm sao thế Thắng?” Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng làm tôi ngẩng mặt khỏi cái nệm ướt do nước mắt.
“Con không sao má à.” Tôi cố dùng một giọng ít ngèn nghẹn nhất để trả lời.
“Con mở cửa cho mẹ được không?”
“…Vâng.”
Cạch.
“Má.”
“Con để mẹ nhìn con xem nào… Con khóc ư?”
“Ưm… Có một chút ít.”
“Kể má nghe được không?”
“Chẳng có gì đâu má à.”
“Thật sao?”
“Dạ…”
Tôi chỉ im lặng một lúc lâu và nhìn đi đâu đó cố lảng tránh ánh nhìn ra vẻ đã hiểu hết chuyện của mẹ.
“Con…”
“… Gì cơ con yêu? Con muốn hỏi gì cứ hỏi?”
“Sao mẹ lại… ơ ừm… đi bước nữa? Thật sự là vì con sao? 10 năm rồi chúng ta vẫn cứ bình thường như thế này. Làm sao phải thay đổi hả mẹ.”
Mẹ chỉ đơn thuần nhìn tôi cười: “Mẹ nói rồi, là mẹ vì con đấy chứ.
“Mẹ….. Mẹ biết chuyện… gì… gì đó hả?” Tôi ngại ngùng.
“Ừ.”
“Làm sao mà mẹ…”
“Mẹ muốn kể cho con câu chuyện này. Con có chịu nghe không?… Ừ, im lặng nghe mẹ kể này… ” Mẹ tôi dùng một giọng trầm trầm vốn có đưa tôi vào quá khứ, đến ngọn nguồn của một câu chuyện hơn 10 năm trước.
“… Con còn nhớ lúc cha con mất không, ừ, lúc đó… mẹ đã rất suy sụp. Mẹ những tưởng sẽ không thoát ra nổi những cái mớ bòng bong trong đầu thì… bác Phước xuất hiện. Bác ấy đúng thật là bạn cũ của ba con như mẹ đã kể đấy. Bác ấy tốt lắm và bác ấy đã nói lên mong muốn được giúp đỡ cho mẹ. Mẹ lúc đầu không muốn nhận nhưng sau này vì mọi chuyện và vì bác ấy quá sốt sắng nên má đồng ý trở thành vợ bác…”
“Tại sao…?”
Cười. “Tại vì bác ấy là con một, người mẹ duy nhất còn lại của bác ấy lại bị bệnh sắp mất, bác ấy không muốn bà ấy không yên lòng mà ra đi. Bác ấy lại là bạn thân thiết với ba con nên bác ấy không đành lòng nhìn mẹ với con bơ vơ lạc lõng.”
“Nhưng vở kịch đâu cần đến 10 năm?”
“Ừ, một năm sau đám cưới, mẹ bác ấy với cương vị là bà nội con qua đời, mẹ cũng đã muốn tiến hành li dị. Nhưng… bác ấy bảo mẹ nên cố ổn định công ăn việc làm, rồi bác ấy còn khuyên mẹ nên tìm một người nào đấy thật tốt để có thể lấy làm chồng rồi mới chia tay bác ấy. Mẹ đã được bác ấy tư vấn về tình cảm cơ đấy con trai ạ.”
“Chuyện là thế sao? Ông ấy… sao chẳng bao giờ kể với con?”
Mẹ tôi thở dài.” Con cũng biết lý do mà. Bác ấy đã muốn mẹ giấu mãi chuyện này với con đấy.” Mẹ nhìn tôi ân cần rồi nói đến câu cuối cùng. “Thắng này. Bác ấy là gay.”
“Hả?”
“Bác ấy chưa bao giờ yêu mẹ. Bác ấy chung sống với mẹ 10 năm trời nhưng không bao giờ làm điều gì quá đáng với mẹ. Bác ấy đã nói thẳng khi lần đầu tiên nói muốn mẹ trở thành vợ bác ấy.”
“Thật vậy sao?”
“Ừ. Những chuyện cần kể mẹ đã kể hết rồi. Con đi ngủ sớm đi nhé.”
“Thắng này.” Mẹ đứng trước cửa phòng tôi, trước khi đóng lại bà nói nhẹ với tôi một câu: “Con đã đủ lớn rồi, và má tự hào vì con là con. Con hãy đi theo bước đường trái tim con chọn nhé.”
“Má…”
Trằn trọc trong đêm, tôi không thể ngủ đựơc, đầu óc tôi quay cuồng bởi hình ảnh một người…. Gần sáng, tôi bị một cơn ác mộng nào đó không rõ hình thù chọc phá làm tỉnh giấc.
Tôi dậy, đi xuống nhà dưới để kiếm nho ăn. Hết rồi. Giờ tôi mới sực nhớ tối qua tôi đã ăn những trái nho cuối cùng. Tôi thở dài ngao ngán nhìn cái tủ lạnh không có một màu tím đen thường có rồi đi đến bàn ăn để ăn sáng cùng mẹ và dượng tôi.
Thở dài tiếp khi tôi nằm thẳng cẳng trên phòng. Tôi định làm gì tiếp theo nhỉ? Chẳng có gì để tôi làm nữa sao? Sao cái cuộc đời này buồn chán thế nhỉ? Tôi bị một cơn ác mộng quấn lấy cho đến khi tỉnh giấc để chuẩn bị đi học thì cả con người tôi đã quá uể oải rồi…