Tôi ...yêu ông - Chương 10
8.
“Cậu chủ… Thưa cậu chủ…”
“Có chuyện gì?” Một người đang ngồi trên thành cửa sổ ngắm nhìn hồ nước nhỏ bên dưới uể oải cất tiếng nói.
“Thưa, có bạn cậu chủ đến gặp ạ”
“Ai?”
“Dạ là…”
“Là tao.” Tôi đá rầm cửa của phòng nó và lẽ dĩ nhiên nó bật mở vì phòng đâu khoá.
“Thắng? Cô đi ra được rồi.”
“Vâng ạ.” Cô hầu đóng nhẹ cái cửa đáng thương lúc nãy lại.
Im lặng một lúc lâu. Tôi hết sức chịu đựng.
“Bạn đến mà không mời ngồi? Phép lịch sự của quý công tử đâu rồi?” Tôi cố tình chọc tức Nam bằng cái tên gọi nó ghét cay ghét đắng nhất.
“Hừ. Cậu cũng đâu là người lịch sự để mời mới ngồi.”
“Ồ. Cậu hiểu tớ quá nhỉ?” Tôi đi đến cái ghế gần nó nhất. “Vậy mà mấy bữa nay tớ lại chẳng thể hiểu được trong đầu cậu đang có não hay có thứ gì khác đấy?” Thấy nó im lặng tôi tiếp lời: “Sao mấy bữa nay cậu không đi học? Tụi trong nhóm nhắc dữ lắm đấy, mấy con bé trong trường cứ hay đi ngang qua cửa lớp mà thở dài hoài à.” Tôi nhìn mặt nó dò hỏi nét biến chuyển.
Nó chỉ thở dài như ông cụ non. “Thế cậu thì sao? Có nhớ tôi không?”
“Ô hay. Mày không ở trong lớp nhắc tao nên mày có biết 1 ngày mà tao vô sổ đầu bài đến mấy lần không hả?” Tôi đổi cách xưng hô với nó.
….
“Này. Sao không nói gì nữa. Tao nhớ mày, được chưa?”
….
“Ê, tao mất kiên nhẫn rồi đấy nhé.”
….
“Ổng…”
“Sao cơ?” Tôi thở phào trong lòng vì cuối cùng nó cũng chứng mình cho tôi là nó còn sống.
“Ổng… sao rồi?”
“Ổng nào?”
“Tự hỏi trong lòng mày ổng là ai đi.” Nó gắt.
“Ưm…” Tôi đánh liều với cái suy nghĩ về “ổng” – câu trả lời duy nhất tôi có được.”Ông… ta hả?”
“Ừ. Sao rồi? Má mày với mày chuyển đi rồi sao?”
“Sao là sao? Ưm, ông ba mới rất tốt với má con tao.”
“Ổng cũng tốt lắm cơ mà?”
“Mày hỏi gì kỳ vậy Nam.” Tôi ghét cái ánh mắt nó khi nó xoay ánh nhìn hướng về phía tôi. Ánh mắt như đọc được cái gì đó trong mắt tôi mà tôi không thể biết được.
“Tao thấy lạ. Ông ta tốt, ông cha mới của mày cũng tốt. Nhưng tại sao chỉ có ông cha mới này mày mới xem là cha, còn ông ta thì không thế?”
“Mày hỏi mấy câu gì đâu không? Vì tao ghét ổng.”
“Vì sao mày ghét ổng?”
“Mày biết rồi mà.”
“Tao chẳng biết gì cả.” Nó nhìn xoáy vào mắt tôi.
Tôi trốn tránh: “Tao… vì… tao…” Nhưng trốn đi đâu khi tất cả là ánh sáng, bóng tối trước kia đâu? “Tao… ơ…”
“Mày không biết phải không?” Nó nói đến đó rồi bất chợt cười vang.
Nó làm tôi sợ. Sợ một cái gì đấy vừa mơ hồ vừa rõ ràng, tôi vừa biết rõ vừa chẳng biết gì hết. Gì nhỉ?
“Mày điên rồi phải không Nam?”
“Ừ. Tao điên rồi đấy. Tao điên rồi.” Nó như hét lên với tôi.
“Mày…”
“Tao làm sao?” Nó nhảy xuống khỏi thành cửa sổ tiến từng bước về phía tôi. Tôi cố ngồi lún sâu vào cái ghế dựa lớn.
“Này, mày… mày… định làm gì… đấy?” Tôi thấy da tôi cứ gợn lên từng đợt theo từng ngón tay nó lướt trên má tôi, lướt xuống môi tôi, xuống cổ tôi…
“Nam, đừng đùa kiểu đó. Tao không thích.”
“Tao thích thì sao?”
“Mày… Tao về đây.” Tôi dợm nhấc người lên nhưng lại bị nó đẩy lại xuống ghế một cách đau đớn.
“Mày thử hỏi xem một thằng con trai hơi có tý bắp thịt như mày có mạnh bằng một đứa cao thủ Karate như tao không?”
“Ê, mày định lấy võ trói người hả mậy?”
“Tất nhiên.” Nó đưa khuôn mặt “đẹp chai” của nó xuống gần hết mức có thể với khuôn mặt tôi.
“Mày đùa hơi quá rồi đấy Nam. Uổng công tao cố lê thân đến đây thăm mày.” Tôi nói mà không che giấu nỗi bực tức đang dâng lên trong lòng.
“Mày tốt quá nhỉ? Thế sao mày không đến thăm ông ta luôn thể đi?”
“Sao mày lại nói vậy?” Nó hơi nhấc người lên nhìn cái vẻ ngốc nghếch của tôi rồi cười khẩy.
“Mày không biết sao? Làm con trai ổng 10 năm trời mà sao phụ bạc gớm vậy? Tao nghe nói ổng bị bệnh độ ba bốn ngày nay rồi. Mà mười năm nay chẳng có ngày nào là ổng bỏ cái nhà hàng tâm huyết đó của ổng cả. Vậy mà…”
“Bệnh nặng lắm sao?” Tôi hỏi với một vẻ mặt và giọng nói sốt ruột.
“Mày quan tâm sao?”
“Hả? Làm gì có.”
“Mày không giấu được tao đâu. Trên mặt mày hiện rõ từ Quan tâm to đùng đùng rồi kìa.”
“Thôi đi. Tránh ra tao về.”
“Đâu dễ thế. Để rồi mày lại chạy đến chỗ ông ta mà lo lắng hỏi han sao?”
“Tao ghét ổng?” Tôi hét lên với thằng bạn.
“Mày đừng tự gạt mày nữa đi. Mày mà ghét ổng sao?”
“Chứ sao?”
“Chứ không phải MÀY YÊU ỔNG à?” Từng câu chữ nó nói đọng lại trong tôi làm tôi không thể không bàng hoàng đến mức lạnh toát cả người.
“Sao? Sao lại bất động rồi?”
Một lúc lâu sau.
“Thôi đi Nam, đừng đùa nữa.” Tôi cúi xuống cố không nhìn vào đôi mắt nó và cố thoát khỏi cái ghế lớn. “Tao chịu thua mày rồi. , mày chọc cười hay lắm. Tao phải về.”
“Sao? Mày thấy sao?”
“Thấy mày phiền phức.”
“Tao hỏi mày, mày biết mày yêu ổng rồi thì mày thấy sao?”
“Mày điên rồi, TAO KHÔNG YÊU ỔNG.”
“Mày dám nói lại lần hai không? Mày dám nhìn thẳng vào mắt tao mà nói rằng mày không yêu ổng không?… Mày nói đi… Sao thế… Sao mày không nói… ” Thằng Nam kéo cổ áo tôi lên khỏi ghế, đặt mắt tôi nhìn thẳng vào mắt nó. “Tao muốn mày nói tao nghe một lần nữa… nói đi… Mau nói đi xem nào.”
“…” Tôi chẳng nói được gì nữa. Chẳng nói được gì nữa. Thông qua đôi mắt đầy ánh sáng đó của nó tôi hiểu mình chẳng còn chút bóng tối nào để kéo lại, để mà che dấu đi cái tôi nhỏ bé và dơ bẩn đó của mình.
Tôi yêu ông ta. Tôi yêu cha mình… Giờ thì tôi biết rồi… Giờ thì tôi đã hiểu… Hiểu một cách cay đắng nhưng rõ ràng về cái cảm giác khó chịu mỗi khi tôi nhìn ông ta hay mỗi lúc ông ta ân cần chăm sóc tôi.
“Tao…”
“Mày yêu ông ta phải không?”
“Tao không biết nữa Nam à. Tao thực sự không biết…. Tao…” Tôi bật khóc, những giọt nước mắt cứ tuôn rơi nhanh như khi tôi vẫn còn là 1 thằng nhóc bảy tuổi. Làm sao đây, những ký ức yêu thương, những lời nói ân cần, nụ cười , đôi mắt , đôi bàn tay ấm áp… Xa rồi, tôi đã đánh mất rồi….
“Sao mày lại yêu ổng hả Thắng??? Sao vậy hả Thắng???” Nam gục đầu xuống vai tôi, khoé mắt nó rơm rớm nước.
“Tao không biết… Tao không biết tao sao nữa? Bộ tao yêu ổng sao? Thật sao Nam? Mày thấy tao yêu ổng hả?” Tôi như tìm một lời phản bác hay một cái lắc đầu. Nhưng, không có, thay vào đó là một ánh nhìn xa xăm đáp trả lại tôi.
“Sao mày lại ác độc như thế hả Thắng ? Sao mày lại ác độc như thế hả?”
“… ơ… ưm….”
“:Mày có biết đã bao nhiêu lần tao nhìn thấy ánh nhìn khác lạ mà mày dành cho ổng không. Ánh nhìn ấy chỉ nói lên một điều duy nhất là mày yêu ổng…”
“Tao…”
“Còn tao thì sao hả Thắng? Mày yêu ổng, trong mắt mày chỉ có ổng. Nhưng mày có biết là ánh mắt tao cũng rất khác lạ khi nhìn mày không, MÀY CÓ BIẾT LÀ TAO CŨNG YÊU MÀY LẮM KHÔNG?”
“Nam…. mày….”
“Đúng. Tao yêu mày.. Yêu mày mày nghe chưa?”
“Không… không phải đâu Nam.” Tôi nhìn nó lắc đầu.
“Sao lại không?” Nó cười khẩy với vẻ đau đớn.
“Mày là bạn tao, bạn thân của tao…”
“Nên nhớ ông ta lại từng là cha mày.”
“Tao… không thể nào Nam. Tao không tin, sao mày lại….”
“Mày không tin hả? Được rồi, tao sẽ làm cho mày tin…” Nó nói đến đó rồi áp sát mặt nó và mặt tôi, đưa môi nó chạm mạnh vào môi đôi. Nó bắt đầu hôn tôi điên cuồng…
“Dừng… lại… KHÔNG. Nam, đừng … mau… Á á….”
“Im đi. Tao sẽ không thả mày ra đâu.”
“Dừng … lại.. A.”
Nó hất tôi ra khỏi ghế. Nó đè tôi xuống tấm thảm lớn trên sàn.
“Không. Nam.”
Nó đưa làn môi thô bạo chiếm lĩnh lấy phần ngực hở do áo bị xé tọat của tôi. Nhanh chóng, mạnh bạo, nó không còn nghe thấy lời van xin của tôi. nó đè chặt tôi xuống để rồi dường như chưa thoả mãn hết cơn dục vọng nó tiến thêm một bước nữa. Nó đưa tay lần mò khoá quần của tôi. Tôi cố chống cự một cách vất vả với tên con trai “cao thủ Karate”…
“ĐỪNG NAM.” Tôi khóc, nước mắt nhạt nhoà trên gương mặt sợ hãi tột cùng. Và, trong cơn điên loạn khi hôn tôi, nó chợt liếm phải vị mặn trong nước mắt tôi.
Bừng tỉnh. Nó dừng tay và làn môi lại. Chỉ chờ đến đó, tôi hất nó ra rồi chạy đến bên cửa phòng, nhanh chóng trong vài ba giây vuốt vuốt bộ trang phục cho đỡ nhàu nát rồi lau vội nước mắt phóng ra ngoài mà không dám quay lại nhìn nó lần cuối.
“A… Đi rồi…. Cái ngày đáng sợ này cuối cùng cũng đến…” Nam thả phịch người nằm trên cái tấm thảm đã bị xê dịch ít nhiều do cuộc vật lộn vừa trải qua chưa đầy hai ba giây trước.