Thầy, dạy tôi yêu anh đi! - Chương 15
Chap 15
…Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm phải nhau, cả hai cùng giật mình. Gương mặt này, tại sao lại quá quen đến thế. Giọng nói vẫn như cũ. Chỉ có quan hệ là không còn như xưa
Nguyên thầm cười cho cái suy nghĩ của mình. Đúng là thời tuổi trẻ, chuyện gì cũng có thể làm được. Có lẽ anh đã quên cậu rồi. Chỉ có mình cậu ngu ngốc mới còn ôm tình cảm đó đến tận bây giờ
Còn Khải? Đương nhiên anh rất vui mừng vì có thể gặp lại cậu ngay khi vừa mới trở về. Nhưng ánh mắt của cậu sao xa cách quá, không phải như ngày xưa khi nhìn anh
Lòng thầm quyết tâm nhất định sẽ cảm hóa cậu, bù đắp cho đau khổ ngày trước mình đã gây ra. Vì lòng còn vương vấn, còn nhớ thương, còn yêu vô cùng…
Thật tâm anh cũng đau lắm chứ! Những tưởng rời đi một thời gian là có thể quên được. Nhưng sự thật là không!! Anh đã thất bại. Thất bại thảm hại, trong việc quên đi người mà anh yêu thương nhất, trong việc quên đi một Vương Nguyên đã gắn liền với cuộc sống của chính mình
10 năm, con số không hề nhỏ cho một sự xa cách. Nhất là khi hình bóng, thói quen, nụ cười của cậu luôn hiện diện trong từng hành động, suy nghĩ của anh. Dù có cố gắng cách mấy, nụ cười ấy vẫn hiện lên trong trí nhớ, làm anh mong da diết, mong một lần được nhìn thấy cậu, được ôm cậu vào lòng và cảm nhận hơi ấm từ cơ thể ấy
Vì anh ích kỉ chọn con đường cho tương lai của mình mà bỏ lại Vương Nguyên không nói một lời. Sự đánh đổi này, có hối hận cả đời cũng không dứt
~~~~~~~~~~~~~~~~
Trở về hiện tại, hai người một nhìn lên, một nhìn xuống. Hai mắt nhìn nhau, mỗi người một suy nghĩ, một nỗi lòng
Chỉ có Quang Anh đứng giữa là chẳng hiểu gì, cứ nhìn ba Nguyên, lại nhìn chú lạ mặt nào đó xém đụng vào nó. Cứ nhìn qua, nhìn lại. Mà cả hai người này lại cao quá, làm bé con mới cao chưa đến thắt lưng của ba Nguyên nhìn đến mỏi cả cổ. Bất đắc dĩ lên tiếng phá tan bầu không khí quỷ dị
-Ba, chú này là ai vậy? Sao lại nhìn ba ghê thế?
Nguyên nghe thế thì giật mình nhìn xuống con trai, quên mất nãy giờ còn có nó ở đây
-Không có. Tiểu Anh, chúng ta về!
Vì không biết nên bắt chuyện từ đâu nên cậu quyết định rời đi. Không đối mặt nhiều khi sẽ tốt hơn. Nhưng người còn lại thì không nghĩ vậy, quyết theo cho bằng được. Liền đưa tay ngăn lại
-Đã lâu không gặp. Không thể nói chuyện với anh một lúc sao?
Quang Anh nghe vậy thì ngạc nhiên, mở to đôi mắt đen láy hỏi
-Ba quen với chú này hả?
-Ừm. Chú quen với ba con. Lâu rồi- Khải đã trả lời trước khi cậu kịp giải thích. Rồi quay sang nói chuyện với “con của Nguyên”
-Cậu bé, con tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi?
-Con tên Quang Anh, 5 tuổi rồi ạ. Con có thể bảo vệ ba Nguyên của con rồi đó!
-Ha. Hảo tiểu tử! Con thật đáng yêu. Chắc chắn rất được ba con thương yêu
-Chú thật thông minh! Ba Nguyên rất là thương Tiểu Anh a!
-Uhm. Con phải ngoan ba Nguyên mới thương con chứ, đúng không? Nào, chú chở hai người về nhà nhé?
-Dạ được! Hihi
Nguyên nãy giờ bị bỏ qua một xó, bất mãn đưa tay kéo con lại vừa nói
-Nhóc con, ba đã đồng ý đâu mà con đã lanh chanh thế hả?
Tiểu Anh chỉ biết cười hìhì rồi nhìn vào Khải đầy mong đợi. Làm anh thật hài lòng nựng má nó, vui vẻ nhìn cậu
-Để anh đưa hai người về. Anh thích con em rồi. Quả rất lanh lợi nha!
-Con mà!
Nhóc con được khen, tí tởn nắm lấy tay Khải để chú lạ mặt dắt nó ra xe. Đúng là xe đẹp, lại hiện đại nữa. Nó vui vẻ ngồi ghế phụ, líu lo bài hát mới học thuộc
Cậu ngồi phía sau nhìn con trai. Đúng là con nít mà. Hợp rơ một xíu đã bị dụ. May mà còn có ba nó ở đây. Nếu không sẽ bị “người ta” dắt đi mất cho coi
Bất quá…đâu có ai ngờ tương lai ba người này lại là một gia đình hạnh phúc ấy chứ…