Thầy, dạy tôi yêu anh đi! - Chương 10
Chap 10
Một ngày như mọi ngày bình thường, Vương Nguyên vẫn vui vẻ đến trường vì nghĩ rằng mình lại được gặp Khải. Những ngày bên anh quả thật vô cùng vui vẻ, làm cậu như chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào mà tình yêu mang lại
Nghĩ đến những lúc vui vẻ bên anh, trong lòng lại dâng lên một niềm hạnh phúc khó nói thành lời, nhớ đến hơi ấm của anh khi ôm cậu vào lòng, nhớ nụ hôn nhẹ nhàng mà say đắm của hai người…hai má Nguyên bỗng dưng đỏ lên lúc nào không hay
Nhưng dạo này cậu thấy anh hơi là lạ. Làm việc thì không tập trung, nói chuyện với cậu hay lo ra, không chú tâm được vào việc gì, mặt mũi thì luôn như có suy nghĩ gì đó, còn không cười với cậu nhiều như trước…
Còn đang miên man suy nghĩ, phía trước đã nhìn thấy bóng hình quen thuộc của Khải bước ra từ phòng hiệu trưởng. Anh đến phòng hiệu trưởng? Làm gì vậy nhỉ?
Mang theo thắc mắc, cậu bước nhanh rượt theo anh để hỏi thử “Tuấn Khải! Tuấn Khải! Anh đi đâu thế?”
Anh nghe giọng nói quen thuộc phía sau, liền quay người lại, nhìn bảo bối từ từ tiến đến. Nhưng nhìn thân ảnh nhỏ từ từ tiến lại gần, trong lòng lại nổi lên đau xót…
Cậu chạy đến bên anh “Anh đi đâu thế?” Cậu hỏi một lần nữa. Anh cười nhẹ, đan tay hai người vào nhau, nói “Anh lên lớp. Cùng đi với anh”
Cậu vui vẻ gật đầu. Hai người đi dọc mấy hành lang trên đường lên lớp. Bỗng dưng anh hơi xiết bàn tay đang nắm tay cậu lại, làm cậu theo phản xạ quay qua nhìn
“Nếu…anh nói nếu nhé…” Khải nhìn cậu lên tiếng, dừng một chút mới nói tiếp “Một ngày nào đó…anh không ở bên cạnh em…thì bảo bối, em sẽ…như thế nào?”
Câu nói cứ đứt quãng từng hồi, Nguyên hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của anh. Sao hôm nay anh ấy lại hỏi câu lạ thế nhỉ? Mọi việc đang tốt lắm mà? Làm gì có việc anh không ở bên cạnh cậu?
Nghĩ vậy cậu dùng hai tay ôm lấy mặt anh, rồi lại sờ lên trán, vui vẻ nói “Cũng không có sốt nha. Anh hỏi gì lạ thế?”
Mặt anh rất nghiêm túc, lại hỏi cậu một lần nữa “Trả lời anh đi!”
Nguyên nhìn vào mắt anh, rồi cũng ngoan ngoãn trả lời “Em sẽ không làm gì cả. Chờ anh hối hận mà quay lại tìm em” nói xong còn cười tươi nữa
Khải nhìn cậu, trong mắt ánh lên vẻ chua xót, nhưng vẫn không nói gì nữa, dắt tay cậu tiếp tục đi về hướng lớp
Qua một đoạn, không một ai lên tiếng, chỉ lẳng lặng bước đi. Câu hỏi của anh làm trong cậu dấy lên một sự lo lắng không rõ nguyên do. Cậu thấy anh gần đây rất lạ, nhưng lại không rõ vì sao lạ. Đến khi anh hỏi câu đó, trong cậu lại đặt ra câu hỏi ‘Vương Tuấn Khải, anh sẽ không rời bỏ em đâu, phải không?’
Đang miên man suy nghĩ, tiếng nói của anh lại vang lên bên tai “Ngày mai được nghỉ, anh đi chơi với em cả ngày, có chịu không?”
Cậu nhìn anh, gương mặt suy nghĩ lại hớn hở thấy rõ, liền ra sức gật đầu “Chịu chịu chịu. Đi chơi mà”
“Ừ” anh xoa đầu cậu, muốn nói gì đó lại thôi
~~~~~~~~~~~~~~~~
Hôm sau, cả hai như hẹn cùng nhau đi chơi, đến một khu vui chơi thật lớn, cậu vô cùng phấn khích kéo tay anh đi thử tất cả trò chơi ở đó
Nhìn người mình thương yêu chơi vui vẻ, cười cũng thật tươi, trong lòng anh lại là niềm hạnh phúc, ngọt ngào đó. Đôi môi mỏng xinh đẹp nở nụ cười mê hoặc lòng người, mặc cho cậu kéo tay đến các khu vực trò chơi khác nhau
Nguyên hết sức tận hưởng cảm giác thoải mái bên anh, khóe môi lúc nào cũng nở nụ cười, rạng rỡ như ánh mặt trời
Mãi chơi đến tầm xế chiều, khi cậu đã cảm thấy đủ rồi, cả người cũng mệt lả, mệt mỏi quay sang anh “Khải, chúng ta về đi!”
Nhìn bảo bối mệt đến không đi nỗi, anh mỉm cười “ừ” một tiếng, định đi tiếp lại thấy người kia không có dấu hiệu lên tiếng, quay lại hỏi “Khong phải muốn về sao? Sao em còn không đi?”
Nguyên bày ra vẻ mặt đau khổ, cả người như rũ xuống, rồi bắt lấy cánh tay anh, vô lực dựa vào, còn nũng nịu “Em đi không nổi rồi, Khải”
“Để anh bế em về!”. Cậu nghe xong câu nói của anh, tỉnh lại được vài phần, hốt hoảng xua tay “Ở đây nhiều người như vậy, anh muốn em mất mặt chết hay sao? Đồ đáng ghét này!” Vừa nói còn tức giận đánh vào tay người kia vài cái
Khải biết cậu lại nhõng nhẽo, đương nhiên cũng biết phải làm gì mới vừa lòng cậu. Anh cúi người xuống, đưa lưng về phía cậu. Ý bảo leo lên anh cõng
Nguyên thấy thế vô cùng vui vẻ, miệng thì nói “Vậy mới được nè!” Bản thân thì trèo lên lưng người kia. Cả người cậu lúc này dính sau lưng anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể trước mặt. Còn thoải mái tựa đầu vào vai anh, nhắm lại hai mắt, yên tâm để anh cõng
Về đến nhà, cậu liền chui vào phòng, nhảy lên chiếc giường êm ái. Anh thấy thế bước đến phía kế bên, kéo chăn, nằm xuống cạnh bên Nguyên. Thuận tay kéo người kia vào lòng, ôm cậu thật chặt
Hai người nằm trên giường, cậu bỗng dưng không ngủ được nữa, nằm đó nói chuyện trên trời dưới đất với anh. Khải chỉ im lặng nằm nghe nhóc bên cạnh thao thao bất tuyệt, thỉnh thoảng ậm ừ vài tiếng
Chính là như vậy, miệng lưỡi linh hoạt, giọng nói trong trẻo, nụ cười linh hoạt…con người đó mới là người anh yêu thương, mới là người duy nhất khiến anh muốn bảo vệ. Nhưng…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ánh mặt trời lặng xuống dần mang theo những tia nắng cuối cùng, lúc này hai người nằm trên giường mới ngồi dậy “Anh phải về, đã chơi nhiều rồi, em nhất định phải nhớ ngày hôm nay đó!” “Làm sao em quên được” có kỉ niệm nào giữa anh và cậu mà cậu không nhớ cho được
Khải bước gần đến cửa, Nguyên theo phía sau. Bỗng dưng anh xoay người lại, một tay giữ lấy gáy phía sau của cậu, một tay giữ bên vai nguyên, môi dán xuống đặt một nụ hôn.
Đầu lưỡi anh tiếng vào miệng cậu, không để cho cậu có cơ hội hô hấp. Nguyên vòng hai tay ôm lấy cổ anh, đáp trả lại nụ hôn nồng nàn. Làm cho anh hôn đến không muốn buông ra
Đến khi cả hai đều không còn đủ dưỡng khí để hô hấp thì Khải mới lưu luyến buông ra đôi môi ngọt ngào của cậu
Bước đến cửa, anh lần nữa quay đầu “Tạm biệt” “Tạm biệt” Vương Nguyên cười trả lời. Quay lưng một chút anh lại nói “Vương Nguyên, tạm biệt em” một câu tạm biệt anh nói hai lần làm cậu hơi ngạc nhiên. Nhưng cũng trả lời “Được, tạm biệt”
Cậu đuéng đó vẫy tay chào anh. Còn Khải nhìn cậu thật kĩ, sau đó xoay người rời đi, miệng nói nhỏ “Vương Nguyên, tạm biệt em…”
~~~~~~~~~~~~~~
Kể từ sau ngày hôm đó, anh không còn ở bên cạnh bảo vệ, săn sóc, yêu thương, lo lắng…cậu nữa
Chuỗi ngày sau của Nguyên chỉ là một màu xám ảm đảm, cậu thậm chí chẳng nở một nụ cười nào…