Story of the boys - Chương 8
CHAPTER 8: EVENT ON THE SUBWAY
Suốt buổi học còn lại, cả hai cậu đều nghĩ đến cuộc nói chuyện lúc nãy. Kouma không còn chạy nhảy lung tung nữa mà ngồi trên bàn, nhíu mày chìm đắm trong suy nghĩ. Wakaru chỉ biết một điều rằng: “Tình bạn của họ thế là kết thúc. Hết thật rồi. ” Điều đó ám ảnh cậu đến tận giờ tan trường.
Đeo suy nghĩ đó trong đầu, cậu không muốn về nhà và chân cậu cứ tự đi đến một nơi cậu không biết. ” Kệ đến đâu cũng được chỉ cần không nghĩ đến Kouma là đủ” Wakaru chỉ cần thế thôi và cậu bước chân lên tàu điện ngầm. . . . . . . . . . . . . . . .
Tàu điện ngầm luôn đông khách, những lúc như thế những cô gái phải đứng luôn chịu thiệt thòi vì bị một số kẻ không đứng đắn lợi dụng.
Wakaru chứng kiến một cảnh như thế, một tên ăn mặc lịch sự nhưng lại giở trò với một cô gái trẻ đứng trước hắn ta, cô gái không dám phản ứng hay hô hoán cũng là điều dễ hiểu ở những chỗ đông người thế này. Vốn tốt bụng cậu thật sự gai mắt trước cảnh đó, đặt ngay cặp lên giữ chỗ Wakaru lấy máy ảnh đi ngay đến cạnh tên vô lại giả danh trí thức đó:
“Pỏ cái tay dơ bẩn của ông ra khỏi cô gái đó ngay lập tức” Cậu nói nhỏ với hắn. ” Đừng tưởng tôi không biết ông đang làm gì”.
“Mày nói gì?” Lão quay phắt lại quát.
“Tôi bảo ông bỏ tay ra khỏi người cô gái này” Wakaru quát lại.
“Mày dám vu khống tao à? Có chứng cứ gì mà dám ăn nói với tao thế? Tao sẽ thưa mày đấy” Thấy Wakaru ốm yếu lão làm tới.
“Muốn = chứng à?” Cậu giơ máy ảnh lên cho lão thấy” Những gì ông làm tôi đều quay lại hết nhá? Giờ đi thưa xem ai hơn?”
Wakaru kề sát miệng vào tai hắn ta lúc này mồ hôi nhễ nhại, cậu thì thầm: “Nếu biết có ngày hôm nay thì đừng làm” Nghe câu đó mặt lão chuyển từ xanh sang tái mét. Lão vội nhanh chân chạy sang chỗ khác.
Sau khi đuổi được tên vô lại, Wakaru dắt cô gái tới chỗ ngồi của mình:
“Cô bạn ngồi đó đi” Cậu chỉ tay vào chỗ trống và rút cặp ra.
“Thôi cám ơn bạn bạn giúp mình lúc nãy là đủ rồi, không dám làm phiền bạn đâu” Cô gái bối rối từ chối.
“Tôi đứng không sao nhưng bạn là con gái thì không được, ngồi đi trước khi xảy ra chuyện đó lần nữa”. Wakaru kiên quyết. Và cô gái đành ngồi xuống chỗ của Wakaru, còn cậu đứng ngay cạnh cô gái. . . . . . . . .
Tàu dừng ở ga tiếp theo, cậu và cô gái hoà vào dòng người bc’ xuống.
“Thật cám ơn bạn, không có bạn mình không biết phải làm sao” Vừa đặt chân lên mặt đất cô đã nói ngay.
“Không cần đâu, chỉ vì tôi thấy ngứa mắt thôi và cũng không thể để con gái đứng còn mình ngồi được”.
“Cám ơn bạn, mình không biết làm sao để trả ơn đây?” Cô gái cúi người.
“Tôi đã nói rồi thật không cần làm thế! À phải bạn giữ lấy cái này” Dứt lời cậu dúi cái máy ảnh bỏ túi vào tay cô gái.
“Không được bạn đã cứu mình rồi còn đưa mình cái này, mình không dám nhận đâu” Cô gái lắc đầu lia lịa từ chối, trả lại máy cho Wakaru.
“Thật ra cái máy này hư rồi và cũng không có phim trong đó nhưng tôi không nỡ vứt đi. Cô bạn có thể dùng cái này để tránh những trường hợp như hôm nay. Lấy đi ! Bạn phải biết tự bảo vệ mình chứ” Cậu đặt máy ảnh vào tay cô lần nữa.
Nghe vậy cô bạn không từ chối nữa: “Vậy tớ sẽ giữ kỹ, cám ơn bạn”.
“Tốt hơn rồi đó” Wakaru gật đầu.
Cô gái mỉm cười với cậu và giờ cậu mới nhìn kỹ cô gái. Không xinh như Hizumi nhưng cô gái này cũng dễ nhìn. Mặc một cái áo jacket đen bên ngoài chiếc áo cao cổ trắng, cô mặc một quần jean trắng và đi đôi giày thể thao cũng trắng nốt. Cô có mái tóc đen dày cột cao, mái rẽ ngôi ở giữa để lộ đôi mắt đen kỳ lạ; Wakaru chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt nào như thế. Đôi mắt to một cách khác thường và đen láy long lanh, nhìn vào đôi mắt đó như thể cả một hồ nước mênh mông trong trẻo, trong đến độ soi rõ cả những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Khi nhìn chăm chú vào đó cậu như cảm thấy quên hết mọi thứ xung quanh, đôi mắt cô gái này thật sự rất có sức hút. Nó đẹp và lạ thường.
Wakaru nghĩ mình sẽ nhìn mãi vào đó mất nếu cô gái đó không hỏi chuyện cậu:
“Mình tên là Kazyuri học lớp 8 trường nữ NAMIOORI, cho mình biết tên bạn được không?” Cô gái cười hỏi.
“Được chứ, tên tôi là Wakaru lớp 10 trường WATASHIRA”.
“A! Vậy cách trường em không xa lắm!” Mặt cô gái rạng rỡ.
“Phải!” Cậu cười đáp lại cô bé. Nhưng chợt nhớ ra” Nhưng nhà em ở đây à?”
“Không ạ! Nhà em gần trường để dễ đi lại đó mà” Cô bé nhìn cậu: “ Có chuyện gì sao anh?”
“Vậy… sao lại đến Shimizu này?” Wakaru thắc mắc, ngoái nhìn tấm biển đề: GA SHIMIZU trước cổng nhà ga.
“À em làm thêm ở đây”
“Cha mẹ em không phản đối khi em đi làm xa thế này?”
“Em vốn là trẻ mồ côi, không có cha mẹ nên phải đi làm để sinh sống”
“Anh xin lỗi! Lẽ ra không nên hỏi mới phải”
“Hi hi không sao, em quen rồi” Cô bé cười khi thấy cậu bối rối” A! Đúng rồi, em làm thêm ở tiệm mì, vì vậy để em đãi anh một bữa ở đó coi như cám ơn nhé!”
Khi thấy cậu định nói, cô bé vội lên tiếng: “Anh giúp em nhiều vậy anh không được từ chối đâu đấy”.
Mỉm cười, Wakaru đành nhận lời.