Story of the boys - Chương 7
CHAPTER 7: A CAUSE
Đám bạn trong lớp thật sự ngạc nhiên về đôi bạn này, họ nghĩ sau vài ngày mọi chuyện sẽ được hoà giải nào ngờ càng lúc càng nghiêm trọng, nhưng chẳng ai biết nguyên nhân để khuyên giải. “ Chẳng biết mọi chuyện rồi sẽ ra sao đây?” ai cũng ngán ngẩm nghĩ thầm.
“Có lẽ chuyện này sẽ kéo dài lâu đây” Mọi người bàn tán với nhau.
Nhưng đóng mặt lạnh với nhau không được lâu, chính Kouma bỏ cuộc trc’. Cậu không thể chịu được cảnh gặp mặt đứa bạn thân nhất phải làm ngơ và đi học về mà không có Wakaru đi cùng.
“Nhất định phải làm rõ chuyện này, không thể để thế này được” Kouma cương quyết, cậu đi nhanh về nhà hạ quyết tâm ngày mai phải bắt Wakaru nói rõ lí do……. . .
Hôm sau, chuông reo tôi bật ngay khỏi chỗ ngồi dáo dác kiếm Wakaru, nhưng tiệt nhiên không thấy đâu. Tôi hỏi mấy đứa bạn thì biết cậu ấy đang ở trong thư viện, tôi chạy như bay tới ngay đó.
Thư viện vắng vẻ, chỉ có Wakaru đứng đó, không suy nghĩ tôi đi ngay tới cạnh cậu ấy:
“Tớ không thể chịu đựng được tình cảnh này thêm giây phút nào nữa, hôm nay cậu cho tớ lý do đi, nếu tớ làm điều gì sai tớ nhât định sẽ sửa, chứ đừng đối xử với tớ như vậy” Tôi cố nói giọng nhỏ nhẹ nhất có thể.
“Không có gì hết, không cần bận tâm đâu” Wakaru thờ ơ đáp, vẫn không nhìn tôi lấy một cái.
Nóng mặt tôi túm chặt hai tay cậu ấy, xô mạnh vào một kệ sách:
“Nói cho rõ ràng đi, nếu không tớ không để cậu đi đâu” Tôi kê mặt sát cậu ấy chỉ cách mấy phân.
“Kể cả khi vào học à?” Wakaru né sang một bên. Cậu ấy tránh nhìn vào mắt tôi.
“Phải nếu cậu không nói, tớ sẽ đứng đây với cậu cho đến tan học” Tôi trừng mắt bắt Wakaru nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Cậu vẫn bướng bỉnh như xưa, thôi được tớ thua. Tớ không thích cậu đi với Hizumi, từ xưa nay chúng ta đi đâu cũng có nhau như thế chưa đủ sao?
Có thể tớ là kẻ ích kỷ khi chỉ muốn trong lòng cậu chỉ có tớ, tớ thật sự muốn điều đó xảy ra. Nhưng tớ biết không thể, một ngày nào đó cậu cũng sẽ có bạn gái và tớ cũng không có tư cách cấm cậu, nhưng cậu có nhận ra từ khi có cô gái đó cậu không còn đối xử với tớ như xưa?”
Giọng Wakaru nhuốm đầy nỗi buồn. ” Tớ không bắt cậu không được có bạn gái nhưng cậu không thể cân = giữa tình bạn của chúng ta và tình cảm của cậu được sao? Không lẽ tình bạn thưở nhỏ của chúng ta không sánh được với cô bạn gái của cậu ư?”
Wakaru mỉm cười với tôi, một nụ cười thật buồn:
“Cậu còn nhớ chậu hoa chúnh ta cùng trồng không?”
Tôi bất chợt buột miệng: “ Dĩ nhiên, đó là chậu hoa màu tím mà hai chúng ta cùng trồng lúc nhỏ”.
“Phải. Trước đây chúng ta cùng nhau trồng chúng và mong cho nó nở hoa. Cả tớ lẫn cậu đều tin nó sẽ nở rất đẹp và sẽ nở mãi như tình bạn của chúng ta. Ngay khi cậu có bạn gái, và chỉ còn một mình tớ chăm sóc nó. Cậu biết nó như thế nào không? Tớ đã cố gắng luôn phần của cậu và nó đã đâm chồi, tớ tưởng ngày nó nở hoa là ngày cậu nhớ tới tớ; ít nhất thì tớ cũng hi vọng thế”.
“Nhưng có một tối khi tớ ra tưới nước cho nó và chỗ trước đây là chồi hoa giờ đã là một nhánh cây tàn. Nhìn những chồi chưa nở hoa đã tàn úa nằm chết trên nền đất, bất giác tớ hiểu ra tình bạn của chúng ta cũng đã đến lúc tàn phai như cái chồi đó” Wakaru chợt đưa tay lên má tôi.
Tôi cảm nhận được bàn tay cậu ấy. Đầy mùi đất ẩm. Và hình ảnh cậu ấy tuyệt vọng nhìn tia hi vọng cuối cùng tắt ngấm, Wakaru lặng lẽ đứng đó chìm đắm trong nỗi buồn. Hình ảnh đó hiện ra rõ rệt trong tâm trí tôi, bất giác tôi cảm thấy mắt mình nhòa đi.
“Cây đã chết không thể sống lại và tình bạn của chúng ta cũng kết thúc như nhánh cây ấy” Từ từ hạ tay xuống, giọng cậu ấy nghẹn ngào nghe như khóc.
Và rồi cậu ấy bước ra khỏi thư viện.
Còn tôi chỉ biết đứng nhìn cậu ấy ngày một xa dần.
Chuyện của chúng tôi kết thúc như thế này sao?