Story of the boys - Chương 9
CHAPTER 9: THE TRADITIONAL RESTAURANT
Kazyuri dẫn đường, giờ đây trước mặt tôi là một quán mì thật khác xa với lúc đầu tôi tưởng tượng. Quán rất đơn giản, không có đèn neon nhấp nháy, không có chùm đèn trang trí rực rỡ, toàn bộ quán được làm bằng gỗ chắc chắn, cửa ra vào chỉ là một tấm màn rủ xuống, đúng kiểu một quán mì bình dân truyền thống. Nhưng ngạc nhiên nhất vẫn là tấm bảng đề tên quán: HAIZALA.
Thấy tôi ngây người trước cửa, Kazyuri hỏi tôi:
“Sao anh không vào mà đứng đây?”
Tôi chỉ tay lên tấm biển. Cô bé vừa cười vừa giải thích:
“Ông chủ bọn em trước đây là một nghệ nhân đóng đồ gỗ, chú ấy rất yêu nghề của mình, đặc biệt chú rất thích làm mấy cái gạc tàn. ”Nhìn lên tấm biển cô bé nói “Anh không biết đâu lúc em cùng các bạn qua nhà chú ấy chơi, chú ấy cho bọn em xem rất nhiều loại gạc tàn gỗ khác nhau, thật sự rất đẹp nên tụi em trầm trồ mãi làm chú ấy rất khoái chí” Cô bé khẽ cười khi nhớ lại” Tụi em rất hâm mộ chú ấy, chú có thể làm tất cả các vật dụng bằng gỗ. Biết tụi em mồ côi chú ấy rất hay qua viện thăm tụi em, cho tụi em nhiều quà và bánh kẹo, khi biết em học ở NAMIOORI chú ấy đã đóng nguyên một cái nhà cho em đấy” Kazyuri rất tự hào khi kể đến đó “Nhưng rồi nghề đó dần dần không còn chỗ đứng nữa, nên chú ấy chuyển sang mở tiệm mì và tụi em tình nguyện giúp chú ấy. Tuy không còn làm nghề đó nhưng chú ấy vẫn rất yêu nghề, yêu nhất vẫn là những cái gạc tàn gỗ của chú, nên chú ấy quyết định lấy tên quán là HAIZALA đó”.
“Thú vị thật!” Tôi thầm ca ngợi.
“Hi hi anh nên vào bên trong, anh sẽ còn bất ngờ hơn nữa đấy!” Cô pé nói giọng rất bí mật.
Vừa vén màn cửa lên, nhìn vào bên trong tôi không khỏi sửng sốt. Tất cả vật dụng trong đây từ bàn ghế, 4 bức tường, các tấm thẻ ghi tên món ăn treo trên vách đến bàn ghế, bình hoa thậm chí nhứng cái tô, ống đựng đũa và cả cái muỗng đôi đũa cũng đều làm bằng gỗ. Chúng làm tôi cảm thấy thực sự nguỡng mộ chủ nhân của quán mì này. Lúc chúng tôi chen được vào một cái bàn trống trong góc thì cũng khá vất vả, vì khách khá đông và đa phần đều là dân lao động nghèo.
“Anh chọn món đi, em thay đồ rồi ra với anh” Kazyuri nói với lại khi chạy vội vào phòng thay đồ dành cho nhân viên.
Ngay khi ngồi vào bàn, nhìn dáo dác xung quanh không khí ở đây thật khác với các quán ăn mà tôi từng ghé vào. Cũng như vẻ ngoài bình dân, bên trong cũng được trang trí bày biện khá giản dị nhưng rất ấm cúng. Thêm nữa con người thành thị thường chỉ lo kiếm sống, đối với họ đồng tiền và bản thân quan trọng hơn mọi thứ, vì vậy ra đường có xảy ra chuyện gì miễn không liên quan tới mình, họ vẫn tiếp tục việc họ đang làm. Những quán ăn cũng vậy, nhất là các quán sang trọng, họ lạnh lẽo bước vào, ăn xong đi ra, không hề để ý mọi thứ xung quanh. Người thành thị ngày một văn minh một tiến bộ hơn, với họ thời gian là vàng, họ phải chạy đua cho kịp môi trường sống và ở họ không còn chỗ cho thứ gọi là tình người.
Nếu đi giữa đường gặp một đứa bé bị lạc, một tai nạn xe cộ, một cuộc cãi nhau hay đơn thuần chỉ là hỏi thăm đường hoặc chào nhau một tiếng; bạn sẽ làm gì? Có thể bạn sẽ giúp những người đó nếu bạn có thể, bạn sẽ chào đáp lại người quen. Nhưng những con người đầy học thức, giỏi giang và giàu có kia sẽ thản nhiên bỏ đi, xem như không có gì khi việc đó chẳng liên quan đến mình. Họ giỏi giang vậy đấy, thông minh vậy đấy, giàu có vậy đấy và có thể hiểu biết nhiều hơn người khác là thế, nhưng khái niệm cơ bản về quan hệ giữa người với người, dù đã được học ngay khi vào lớp một họ lại không hề biết đến.
Nơi đây khác hẳn, dù chỉ là những con người nghèo khổ, họ cũng phải cắm cúi làm việc để kiếm sống nhưng ở họ vẫn còn tình người. Sau một ngày làm việc cật lực, họ mong muốn mau chóng gặp lại người thân hay một người nào đó để cùng trò chuyện và họ thấy mình thân với mọi người hơn, họ thấy lên tinh thần hơn để bắt đầu một ngày mới. Xung quanh tôi, những con người chất phác này dù lạ hay quen, khi đã ngồi cùng một bàn họ đều quan tâm hỏi han nhau mọi chuyện và sẵn sàng cho ý kiến hay khuyên bảo nhau nếu cần. Sau đó tất cả đều là bạn, không phân biệt khách hay chủ quán, nhân viên tất cả đều cười đùa thật vui vẻ. Nơi đây đúng là một thế giới lý tưởng thu nhỏ, giản dị nhưng ấm áp, náo nhiệt và đầy tình người.
Họ cũng chào đón tôi, bắt chuyện với tôi thật sôi nổi. Tôi thấy như mình là một người trong số họ.