Story of the boys - Chương 5
CHAPTER 5:A BAD DAY FOR WAKARU
Suốt buổi học hôm đó tôi không hề để tâm đến, tôi chỉ muốn nó kết thúc thật nhanh để chạy ngay về nhà, để không phải nhìn Kouma lâu hơn, nên Kouma nói gì tôi cũng chỉ uỡm ờ cho qua chuyện.
Giờ ra chơi Kouma rủ tôi tan học đi cùng cậu ấy đến trường Hizumi rồi cả ba cùng về. Tôi không muốn nhìn thấy Hizumi, nhất là thấy hai người họ đi với nhau, nhưng tôi cũng không muốn để hai người họ đi riêng, tôi sợ họ sẽ làm cái điều mà tôi lo sợ và nếu cứ trốn tránh như thế, tôi sợ trong tâm trí cậu ấy không những không dành riêng cho tôi mà còn không có chỗ cho tôi nữa kia. Nghĩ vậy tôi quyết định chấp nhận lời đề nghị dù rằng rất miễn cuỡng.
“Tuyệt! Vậy tớ sẽ chờ cậu ở cổng trường khi tan học nhé” Kouma nói với lại khi đi cùng vài nam sinh ra sân bóng.
Tôi khẽ gật đầu. Chuyện này rồi sẽ đi đến đâu đây? Tôi chẳng biết mình có thể chịu đựng được bao lâu nữa.
Tan học, tôi luôn ra khá muộn vì không muốn chen chúc trong đám đông; tôi luôn đợi khi thưa người sẽ đi ra. Khi gần tới cổng tôi thấy Kouma đứng đó chờ tôi, tôi đi nhanh chân đến bên cậu ấy. Nhưng tôi chợt khựng lại.
Ngay cạnh Kouma, Hizumi đang đi lại một cách bồn chồn. Và tôi đứng đủ gần để nghe họ nói chuyện với nhau:
“Sao anh ấy vẫn chưa ra vậy anh Kouma, trường anh tan học đã 10’ rồi mà?”.
“Wakaru vẫn hay ra muộn thế không sao đâu, cậu ấy đã hứa đi cùng bọn mình mà, cứ chờ thêm chút nữa đi” Giọng Kouma sốt ruột không kém.
Trước khi tôi kịp nhận ra mình phải làm gì thì chân tôi bỗng quay lại và tôi tiến thẳng về cổng sau. Mặc kệ lời hứa, tôi phải tránh xa họ, nhất là Kouma. Tôi thật sự không thể chịu đựng thêm nữa khi thấy Kouma đi với người khác mà không phải tôi. Sức chịu đựng của tôi ngắn hơn tôi tưởng.
Tôi đi nhanh về, nhanh hết mức có thể. Tôi không dám ngoảnh mặt lại một lần, vì tôi sợ tôi sẽ quay lại và nói hết mọi việc ra mất. Tôi đi mà như chạy, mây đen vần vũ trên đầu tôi ngày một dày hơn……….
Ngực đập liên hồi, hơi thở hổn hển, tôi nặng nhọc kéo chặt cánh cửa sau lưng. Ngồi bệt trên sàn nhà, hai tay ôm lấy mặt, tôi nhớ lại những gì xảy ra hôm nay. Tất cả cứ như một giấc mơ vậy, đúng hơn là một cơn ác mộng kinh khủng nhất đời tôi.
Và lúc đó tôi nhận ra tôi không muốn gặp Kouma nữa, tôi cần tránh mặt cậu ấy. Tránh xa nỗi đau của chính tôi.
Vì vậy khi vừa thấy mẹ về, tôi dặn mẹ ai gọi điện gặp tôi hãy bảo tôi bận không thể nghe điện thoại. Mẹ ngạc nhiên nhưng vẫn đồng ý.
Tôi đã cảm thấy Kouma sẽ gọi cho tôi, ngay từ nhỏ mỗi lần tôi có chuyện cậu ấy đều gọi để gặp tôi, để chắc rằng tôi không sao mới thôi. Mỗi lần đó tôi đều mong phone của cậu ấy.
Nhưng lần này thì không. Tôi sợ những cú điện thoại ấy, nhất là của Kouma.
Quả nhiên, tối đó chuông điện thoại reo nhiều hơn mọi ngày. Dù không muốn nhưng không hiểu sao tôi luôn chăm chú vào cái phone cứ như đang mong chờ nó kêu lên, dù rằng tôi biết mình sẽ không bắt.
Mãi đến khi đi ngủ, nằm trên giường, kéo chăn lên tận cằm; tôi vẫn nhớ rất rõ: 12 cú phone cả thảy và tôi đều biết cùng một người gọi. Rồi tôi suy nghĩ đến việc sáng mai sẽ đối mặt với cậu ấy ra sao; và thiếp đi lúc nào không hay……. .