Story of the boys - Chương 19
CHAPTER 19: THE AMUSE PARK
Khi ở nhà tôi lại nghĩ đến chuyện hồi chiều. Tôi sai rồi khi nghĩ tôi sẽ quen với việc cậu ấy có bạn gái, tôi chỉ càng thêm buồn. Hơn thế bạn gái Kouma lại là người đáng sợ như thế, cô ta có thể nói là làm thật chứ không đùa, tôi lại càng buồn hơn. Tôi không phủ nhận là tôi ích kỷ nhưng……
Tôi muốn quên mọi thứ về Kouma.
Nghĩ thế tôi mặc áo khoác, xuống hành lang, để lại lời nhắn và khoá cửa. Tôi muốn đi ra ngoài để không nghĩ lung tung nữa…. .
“Mì của anh đây!” Kazyuri mỉm cười đặt tô mì nhẹ nhàng xuống trước mặt tôi, sau đó cô ngồi đối diện tôi.
“Ngạc nhiên quá nha! Có chuyện gì mà anh tới đây vậy?” Cô bé xoắn chùm tóc cột sau đầu, ngạc nhiên hỏi.
“Ăn mì thôi mà” Tôi chối.
“Hi hi!” Cô cười “Anh không giấu được em đâu, chẳng phải lần nào có chuyện không vui anh mới tới đây sao?” Đôi mắt to đen láy như nhìn thấu tôi vậy.
“Ôi thôi được! Anh không thể giấu em” Tôi không bao giờ có thể nói dối trước đôi mắt đó.
Tôi kể cho cô bé nghe Kouma muốn tránh không bị theo đuổi thế nào, cậu ấy nói với tôi kế hoạch ra sao, bạn gái cậu ấy như thế nào và cậu ấy đối xử với tôi và bạn gái cậu ấy ra sao.
“Đẹp trai cũng khổ ghê ha!” Kazyuri nhận xét.
Đúng vậy, làm hotboy thật khổ và yêu một người như thế càng khổ hơn.
“Em không biết khuyên anh ra sao, nhưng đôi khi không nghĩ gì hết lại hay” Cô bé cười.
“Anh không hiểu ý em” Tôi đã ăn xong tô mì, vẫn ngon như mọi khi.
“À! Cô bạn gái của bạn anh đó mà, cô ta có vẻ không tốt, em nghĩ cô ta không giấu được bạn anh mãi mãi đâu. Rồi anh ấy cũng sẽ bỏ cô gái đó thôi”
“Nhưng em đồng ý chuyện cậu ấy coi bạn gái như công cụ?” Tôi hỏi lại.
“Well well, em nghĩ bạn của anh cũng không muốn đâu. Nhưng đúng thật là không có cách khác, đành chịu vậy”
“Anh muốn tạm quên đi những chuyện đó?” Đột nhiên Kazyuri hỏi lại tôi
“Uhm” Tôi gật đầu.
“A ha! Mai là chủ nhật tụi mình đi ra công viên giải trí chơi nha. Có thể sẽ giúp anh quên được đó” Cô bé gợi ý.
“Nhưng mai em không đi làm sao?”
“Không ạ! Chủ nhật chú ấy phải đi chợ mua nguyên liệu nên nghỉ bán ạ”
“OK! Như thế tốt hơn là ở nhà” Tôi đồng ý.
“Great! Vậy mai em tới rủ anh nha!” Mặt cô bé rạng rỡ.
“Để anh tới nhà em cho”
“Vâng! Quyết định thế nhé” Cô pé cười
“Uhm” Tôi mỉm cười lại.
……………………. .
Sáng chủ nhật, tôi đứng trước cửa đợi Kazyuri. Đó là một ngôi nhà bằng gỗ, tuy đơn giản song rất vững và khá xinh với những ô cửa sổ màu hồng có rèm trắng và xung quanh nhà được trang trí rất nhiều hoa.
15’ sau, cô bé đi ra. Mái tóc đen huyền được cô thắt hai bím để trước ngực, cô mặc chiếc áo len trắng dài tay và cao cổ, bên ngoài khoác chiếc áo hồng phấn không tay; chiếc váy màu trắng có những bông hoa Gerbera màu tím dài qua đầu gối; cô đi đôi giày thể thao trắng viền xanh và tất trắng. Trông cô bé rất xinh. Và tôi thấy đôi mắt dưới mái tóc đen dày che đôi lông mày. Đôi mắt đẹp và khác thường nhất tôi từng thấy, to một cách kỳ lạ, đồng tử sâu thẳm chiếm hai/ba con mắt, đen láy. Tôi yêu đôi mắt đó.
Cô bé khoá cửa rồi quay ra cười với tôi. Những tia nắng ấm áp phản chiếu lấp lánh trong đôi mắt:
“Trông em được không anh?”
“Trông em rất tuyệt!” Tôi khen.
“Anh khéo nói quá!” hai má cô pé ửng đỏ. Tôi nói thật, trông Kazyuri đẹp như một con búp bê vậy.
Cô bé mỉm cười tiến đến cạnh tôi, quàng tay qua tay tôi “Đi thôi anh. Trông tụi mình giống hẹn hò ghê”
Tôi mỉm cười.
………. .
“Em có vẻ thích màu trắng đúng không?” Trên đường đi tôi hỏi.
“Vâng sao anh biết vậy!” Cô bé cười hỏi.
“Anh để ý thấy em lúc nào cũng mặc đồ màu trắng nên đoán thôi” Tôi mỉm cười lại “ Sao em thích màu trắng thế?”
“Ô! Vì em thấy màu trắng rất đẹp” Cô bé nhìn lên trời “Thêm nữa màu trắng nhìn có vẻ…. uhmm nói sao nhỉ… khi anh nhìn vào màu trắng anh sẽ thấy như nó trống rỗng. . a… ý em là không có gì hết ý, nó làm anh thấy yên tĩnh hơn” Đôi mắt thoáng vẻ bối rối.
Tôi gật đầu đồng ý. Phải, tôi đã hiểu tại sao mỗi lần gặp cô bé tôi luôn cảm thấy thanh thản.
Chúng tôi đang đứng trước khu giải trí. Nó rất rộng lớn, khá đông đúc và tôi nghe được những tiếng cười nói vọng ra.
Cô bé nắm tay tôi kéo đi “Mình tới chỗ này đi anh”
Cô bé 14 tuổi này thật đáng yêu, Kazyuri thích ăn kẹo bông gòn, lollipop, popcorn, khoai tây rán và cả chocolate nữa. Thật đáng yêu- tôi nghĩ thế khi thấy cô bé vừa đi vừa ngó quanh quất và vừa mút kẹo ^__^
Rồi Kazyuri thấy rất nhiều những nhân vật phim truyện đang đứng cạnh bồn nước chơi đùa và chụp hình với những đứa trẻ, cô bé vẫy tôi tới đó và tôi chụp cho cô bé những pô ảnh với các nhân vật cô yêu thích.
Sau khi chụp rất nhiều ảnh, được nói chuyện với họ, cô thấy rất vui. Cô bé đi lại phía tôi và kéo tôi tới những chiếc máy gắp thú bông
“Em thích những con thú bông, tụi mình chơi cái này được không anh?”
Tôi gật đầu, cô bé biết thừa tôi sẽ không từ chối. Nhưng tôi chơi cái này khá dở
“Không sao đâu, em sẽ cổ vũ cho anh”
“OK!” Tôi mỉm cười, đút một đòng xu vào lỗ. Chỉ cần bạn câu được một con thú bông và đặt nó vào cái thanh bên hông máy, thì máy sẽ chuyển con thú gắp được ra ngoài và bạn sở hữu nó.
“Anh xin lỗi nha! Anh dở cái này lắm” Tôi quay qua nói với cô bé sau ba lần gắp hụt.
“Hihihi! Tới phiên em”
Kazyuri rất khéo tay, cô bé câu được rất nhiều thú bông. Chẳng mấy chốc trong tay cô bé là 7 con thú đủ mọi chủng loại.
“Cho anh một con nè” Cô bé chìa cho tôi một chú thỏ màu trắng đang cầm củ carrot.
“A! Cám ơn em” Tôi nói khi cô bé nở nụ cười thật tươi với tôi.
Tôi cầm lấy con thú, khung cảnh này làm tôi nhớ…. Lúc tôi và Kouma còn nhỏ, hai đứa hay chơi trò này, Kouma cũng câu rất tài tình như thế và sau cùng bao giờ cậu ấy cũng cho tôi. Tôi đứng sững lại. Tôi nhớ tới Kouma.
“Anh Wakaru anh sao vậy?” Cô bé lay tay tôi
“À… không sao, anh xúc động đó mà…” Kazyuri làm tôi bừng tỉnh.
Tôi và cô bé đi lung tung trong khu vui chơi, chơi đủ mọi thứ đến khi mệt nhoài.
“Hôm nay vui ghê!” Cô bé ngồi nghỉ cạnh tôi trên băng ghế dựng quanh bồn hoa lớn. “Ở đây có nhiều trò thật đó” Giọng cô bé tuy mệt nhưng đầy phấn khởi.
Tôi đồng ý. Quả thật rất vui.
“A! Kem” Kazyuri reo lên chỉ tay về một phía
“Hở?” Tôi ngạc nhiên nhìn theo hướng tay cô chỉ. một tiệm kem cách chỗ tôi ngồi chỉ có vài meter.
“Em đi mua kem nha! Anh muốn ăn kem gì em mua cho anh” Cô bé đứng lên hăng hái.
“Well, mua giùm anh một cây chocolate với vani nhé” Tôi không muốn cô bé mất vui.
“Vâng em quay lại ngay” Nói rồi cô chạy đi.
Còn lại một mình, tôi ngồi xuống nhìn thơ thẫn bồn hoa. Bỗng tôi nghe được:
“Ở đây vui đúng không anh Kouma?”
“Phải!”
“Kouma” Nghe hai từ đó tôi liền quay phắt lại chỗ vừa phát ra tiếng nói. Thật bất ngờ! Đúng ngày lúc tôi muốn quên Kouma, cậu ấy lại xuất hiện cùng bạn gái cậu. Ngay tại công viên này. Đúng ngày bồn hoa này. Ngày trước mặt tôi nữa chứ.
Tôi định quay người đi thì có người gọi giật. Cậu ấy đã phát hiện ra mình, không còn cách nào khác, tôi quay lại, đối mặt với Kouma.
“Bọn tớ có qua nhà cậu tính rủ cậu đi, cậu lại đi vắng mất. Nào ngờ lại gặp cậu ở đây, tuyệt thật đấy!” Kouma vui thấy rõ.
“Đây là bạn anh anh Wakaru phải không?” Cô gái nấp đằng sau lưng Kouma khẽ hỏi.
Tôi nhìn cô gái, giờ tôi mới nhận ra đây không phải cô gái đáng sợ hôm trước. Lại một cô gái nữa- tôi thầm nghĩ.
“Phải đây là người anh hay kể với em đó” Cậu ấy gật đầu.
Cô gái cúi đầu chào tôi, không đẹp lắm3. nhưng cũng không đáng sợ như cô gái hôm nọ.
“Cậu tới đây một mình thôi à?” Kouma hỏi tôi.
“À!. . . . . ”
“Anh Wakaru em về rồi đây!” Kazyuri chạy tới với hai cây kem trong tay, cô bé cắt ngang lời tôi.
“Ai vậy Wakaru?” Kouma nhìn tôi thắc mắc.
“Ờ……” Tôi chưa biết nói sao thì cô bé đã lên tiếng:
“A! Chào anh. Anh có phải là anh Kouma không ạ?” Cô bé bước tới trước
“Uhm mà sao em biết tên anh?” Mắt Kouma đầy ngạc nhiên
“Hi hi! Anh Wakaru kể cho em nghe rất nhiều về anh, phải không anh Wakaru?” nói rồi cô bé đứng sát cạnh tôi.
“Uh phải…”
“Vậy em là…. . ?”
“Dạ là bạn gái của anh ấy” Nói rồi cô bé đưa cho tôi một cây kem.
Tôi cầm lấy nhưng giật thót người “Bạn gái?” Tôi nhìn cô bé trân trối.
Cô bé mỉm cười nháy mắt với tôi. Kouma lúc đó thật lạ, cậu ấy không nói gì nhưng lông mày nhíu lại, hết nhìn Kazyuri rồi nhìn tôi. một cái nhìn thật khó hiểu.
“Chờ bọn tớ một chút! Ra đây với anh một tí đi Natsu” Cậu kéo tay cô bạn gái ra xa.
“Anh Wakaru này” Cô bé gọi giật
“Gì thế Kazyuri?” Tôi quay sang cô
“Bạn anh đúng đẹp thật đấy” Cô bé ngước nhìn tôi “Giờ em đã hiểu nỗi khổ của hai anh rồi”
Ôi! Đôi mắt đó sao giống thương hại quá!- Tôi khẽ thở dài.
“Bạn gái anh ấy tên gì vậy?”
“Natsu” Tôi đáp
“Chà tên mùa hè à, cái tên đẹp ghê” Kazyuri vừa ăn kem vừa khen
Tôi gật đầu. Phải! Natsu- mùa hè- một cái tên đẹp.
“Nhưng em thấy chị ấy đâu có vẻ gì hung hăng như anh nói” Đôi mắt tròn xoe nhìn thẳng vào tôi.
“À! Không phải cô gái này” Tôi nhìn theo bóng Kouma và Natsu đằng xa.
“Thấy không?” Cô bé toét miệng cười “Anh ấy bỏ cô gái đó rồi”
“I see…”
Khi quay trở lại, Kouma cười với tôi:
“Bọn tớ đi cùng hai người được không?” Cậu ấy đề nghị.
Tôi thật không muốn. Tôi đang muốn quên đi cậu ấy mà cậu ấy lại muốn đi theo thì……. .
Nhưng tôi cũng không thể từ chối. Tôi đắn đo không biết làm sao thì cô bé lên tiếng:
“Tất nhiên rồi ạ! Càng đông càng vui mà, đúng không anh Wakaru?” Cô bé quay sang hỏi tôi.
Tôi tính nói cô bé từ chối thì bắt gặp ánh mắt long lanh ấy nhìn tôi. Thật tôi không thể từ chối đôi mắt đó. Tôi khẽ gật đầu….