Story of the boys - Chương 20
CHAPTER 20: THE HAUNTED HOUSE
“Vậy tụi mình chơi trò gì?” Natsu lên tiếng.
“A ha ha! Chơi trò NGÔI NHÀ MA nha!” Kazyuri hăng hái “Lúc nãy em và chị Natsu đi thì thấy trò đó. Chơi cái đó được không ạ?”
“Uh phải, trò đó có vẻ vui” Natsu tán thưởng “Nhưng có lẽ hơi sợ”
Kouma không nói gì, chỉ nhìn tôi. Cậu ấy biết rõ khi nói đến trò này cảm giác của tôi như thế nào.
Tôi sợ trò này, mỗi lần đối diện với nó giống hệt như bây giờ, nỗi sợ hãi đang dâng lên trong người tôi. Tôi không thể kiểm soát được, mắt tôi mở to sợ hãi. hai cô gái không thấy được vì ánh nắng đã che lấp kính của tôi.
“Nếu cậu sợ thì thôi vậy. Tớ sẽ ở ngoài này với cậu” Kouma thì thầm bên tai tôi. Cậu ấy nhìn thấy nỗi sợ qua đôi kính.
Vẫn đưa cặp mắt sợ hãi, tôi nhìn cậu ấy “Kh… không được, tớ không thể… để Kazyuri vào một… mình” Giọng tôi run lên
“Cô bé đó quan trọng với cậu thế à?” Giọng Kouma bực bội
Tôi lắc đầu, thật tôi không biết nói gì nữa. Cơn sợ hãi làm tôi không thể nói nên lời.
“Thôi được. Cậu vào đi, yên tâm tớ luôn ở cạnh cậu” Cậu ấy thở dài.
Những ngày còn nhỏ hiện về trước mắt tôi. một lần, tôi cùng gia đình và cậu ấy cũng vào một “haunted house”, lần đó tôi bị lạc đường xung quanh tôi chỉ toàn một màu đen đáng sợ, những tiếng la hét rên rĩ than khóc ập đến xung quanh tôi. Tôi không thấy một ai cạnh tôi. Lúc đó tôi đã nghĩ: Tôi bị kẹt lại chỗ đáng sợ này mãi mãi. Và chỉ có một mình. Nghĩ đến đó tôi oà khóc, tôi khóc rất to, lúc đó tôi thật sự sợ hãi.
Và rồi tôi nghe tiếng Kouma bên tôi: “Wakaru cậu đừng sợ, tớ luôn ở cạnh cậu và sẽ bảo vệ cậu”. Giọng nói giúp tôi bình tĩnh lại và cậu ấy đã dẫn tôi ra ngoài. Từ đó tôi bị ám ảnh bởi nỗi sợ hãi của trò chơi đó, và mỗi lần chơi trò đó cậu ấy luôn đi cạnh tôi, bảo vệ tôi. Những lần đó tôi đều cảm giác an toàn….
Câu chuyện hồi nhỏ khẽ lướt qua tâm trí tôi. Có lẽ lần này cũng không sao đâu, Kouma sẽ bảo vệ mình như mọi lần. Nhưng chợt giờ đây không như trước nữa…. .
Mắt tôi càng mở to, nỗi sợ hãi lấp đầy mắt tôi hơn bao giờ hết, tôi như trợn ngược mắt lên khi nhìn Kouma. Cậu ấy sẽ không ở cạnh tôi nữa, cậu ấy còn có người khác để bảo vệ chứ không phải mình tôi, dù Natsu có là công cụ của cậu ấy đi nữa, cậu ấy cũng không thể để cô gái vào trong một mình. Cũng như tôi dù sợ cách mấy tôi cũng không thể bỏ mặc Kazyuri và nếu như cậu ấy tính bỏ mặc cô gái đó để ở cạnh tôi, thì tôi cũng không cho phép chuyện đó xảy ra.
“Tớ …. không sao đâu, dù… dù gì tớ… cũng lớn rồi. Mấy trò… đó khô… ông làm tớ sợ được đ…đâu” Tôi khó khăn lắm mới nói được.
“Vậy đi thôi” Sau khi nhìn tôi một lúc, cậu dẫn tôi đến trước cổng. Kazyuri và Natsu đã đứng trước ngôi nhà chờ bọn tôi.
“Vào thôi anh” Cô bé vẫy tay với tôi.
“Uh” Tôi cười đau khổ. “Mình không sợ, mình chơi trò này nhiều rồi và mình cũng lớn rồi” Tôi nghĩ khi vén tấm màn đen “Mình sẽ ổn thôi”….
Tôi sai rồi! Tôi không những không thể không sợ mà ngược lại nỗi sợ hãi ập đến ngày khi tôi đối diện bên trong ngôi nhà. Tôi sợ. Tôi cực kỳ sợ hãi.
Xung quanh tôi toàn màu đen, tôi không thấy gì và cũng chẳng thấy ai, tôi không nghe được gì ngoài những tiếng la hét rên rĩ. Máu trong người tôi đông cứng lại. Tôi đứng chết trân.
“Không được, mình phải đi nếu không mình bị bỏ lại mất” Mặc nỗi sợ hãi đang ngày một lớn dần, tôi nặng nhọc lê từng bước chân, mong sao tới được cửa ra càng nhanh càng tốt, mồ hôi đổ ra như tắm dù bên trong đây lạnh vô cùng….
Càng đi tôi càng sợ, càng sợ tôi càng mất bình tĩnh, càng mất bình tĩnh tôi càng đi chệch hướng. Lần này tôi đã lạc hoàn toàn. Tôi không còn nhìn thấy bất cứ hình bóng nào quen thuộc nữa, thay vào đó chỗ tôi đứng cực kỳ lạ lẫm và đáng sợ. Trước mặt và sau lưng tôi là một con đường tối đen, hai bên hông là đầm lầy sủi bọt màu xanh lá, những chiếc bong bóng hơi nổi lên trên đầm lầy kỳ dị đó phát ra những tiếng xì xì rồi nổ bốp một cái. Không khí vô cùng lạnh lẽo cứ như đang vào lễ giáng sinh vậy, tôi rùng mình. Không gian lúc thì yên ắng đến rợn người, lúc thì chợt nổi lên những tiếng la hét kêu gào đầy ai oán giận dữ.
Cơn ác mộng ập đến cộng hưởng với nỗi sợ nãy giờ đang đè nén trong người, bỗng tất cả như bung ra, nổ tung. Tôi hoàn toàn gục ngã, tôi không thể đứng nổi huống chi bước đi, tôi cố gắng bịt tai, nhưng những tiếng thét như xuyên thủng màng nhĩ đi sâu vào não tôi. Tôi bắt đầu khóc, nước mắt trào ra ngày một nhiều. Tôi sợ hãi, tôi căm ghét trò chơi này, tôi muốn ra khỏi ngôi nhà này.
Nhưng tôi không thể. Tôi đã bị kẹt lại đây. một mình. Mãi mãi…. .
“Đừng sợ Wakaru, tớ luôn ở bên cậu. Dù có gì xảy ra tớ cũng sẽ bảo vệ cậu”
Tôi cảm nhận được sự an toàn qua câu nói đó, quay ra sau Kouma ở đó, cậu ấy ở ngay bên cạnh tôi. Nỗi sợ hãi tan biến, niềm vui khôn cùng tuôn trào. Tôi ôm chầm lấy cậu ấy. Và khóc như một đứa trẻ.
“Được rồi, được rồi, mọi thứ ổn rồi. Đừng khóc nữa Wakaru, cậu sẽ không phải sợ nữa đâu” Cậu ôm chặt lấy tôi, vỗ về.
Có thể cậu ấy thật ấm áp trái ngược hẳn với bầu không khí lạnh lẽo nơi đây. Tôi đã không còn mất bình tĩnh như trước. Kouma đưa cho tôi một xấp khăn giấy.
“Cám ơn cậu, không có cậu tớ không biết…. ” Tôi cầm lấy lau gương mặt đầy nước mắt.
“Giờ thì đi thôi, tớ sẽ đưa cậu ra khỏi đây” Nói rồi cậu nắm chặt tay tôi.
“Vậy hai người kia đâu?”
“Có lẽ họ ra trước rồi. Đi nào”
Tôi gật đầu. Kouma nắm tay tôi đến lối ra.
Giờ đây tôi đang đứng trước những tia nắng vàng nhạt của hoàng hôn. Tôi đã ra khỏi toà nhà khủng khiếp đó. An toàn. Và hai cô gái đang đứng chờ bọn tôi đằng trước. Cả hai vẫy tay khi bọn tôi tiến đến.
Gần đến nơi, Kouma đột ngột buông tay tôi ra, đi lại phía họ. Tôi dừng bước nhìn xuống tay mình. Cũng bàn tay đó, Kouma đã nắm chặt mỗi khi hai đứa đi chơi với nhau và mỗi khi tôi sợ hãi; khi đó cậu ấy nắm thật lâu đến khi tôi về đến tận nhà, nhưng giờ…. Không còn nữa….
Trong thâm tâm cậu ấy không chỉ có mình tôi…. .
Tôi đau đớn khi nghĩ tới đó.
“Trò đó cũng đáng sợ ghê chị Natsu nhỉ?” Tôi nghe hai cô gái nói chuyện với nhau khi đến gần.
Kouma không nói gì, chỉ đứng đó, bắt gặp ánh mắt tôi cậu ấy quay sang chỗ khác. Khác hẳn lúc ở trong ngôi nhà kia.
“Vậy tụi mình đi đâu tiếp nữa?” Natsu hỏi, hai cô bé có vẻ rất vui.
“Khoan đã, chờ tớ một chút tớ quay lại ngay” Kouma giờ mới lên tiếng.
“Vậy tụi em ra kia chờ anh nhé!” Natsu chỉ vào một quán nước gần đó.
Kouma gật đầu rồi bước đi…
“Chị ơi, em hỏi câu này được không?” Kazyuri nói khi phục vụ bưng ra trước mặt cô bé một ly kem ba màu
“Được chứ” Natsu cười với cô bé và cầm lấy ly nước cam ép của mình
“Làm sao chị quen được anh Kouma vậy?” Cô bé hỏi rồi ăn một muỗng kem
“À bạn chị giới thiệu thôi… Nhưng…” Natsu ngập ngừng
“Nhưng sao ạ…. ?” Cô bé hỏi tiếp
“Anh ấy chỉ biết chị qua lần gặp mặt đó thôi, còn chị thì biết anh ấy lâu rồi”
“Ô anh ấy nổi tiếng nhỉ?” Giọng Kazyuri thật ngây thơ
“Phải” Cô gái cười “Nhưng chị không phải biết anh ấy vì anh ấy nổi tiếng, mà từ lâu rồi…”
“Hay quá tiếp đi chị” Cô bé hào hứng.
“À có một ngày đang trên đường đi học về, chị nhìn thấy anh ấy đang chơi bóng rổ. Nhìn vẻ đam mê trên mặt anh ấy và cách anh ấy ghi điểm, chị thật không khỏi ngưỡng mộ…” Cô gái hơi đỏ mặt.
“…. Có một lần chị bị một người chạy rất nhanh xô ngã, sách vở rơi tung toé, anh ấy đã đuổi theo người đàn ông đó, bắt anh ta xin lỗi chị và… còn giúp chị nhặt lại mọi thứ nữa…” Cô mỉm cười “… từ đó chị thật sự có cảm tình với anh ấy và mong được gặp anh ấy một lần nữa…”
“… Không ngờ sau đó không lâu bạn chị nói muốn giới thiệu với chị một người, chị thật không tin đó là anh ấy, rồi chị biết anh ấy tên Kouma và muốn làm quen chị. Thật chị lúc đó rất vui, cứ nghĩ mình nằm mơ kia đấy và cũng không biết người chị mến lâu nay lại là một người khá nổi tiếng…”
“Vậy chúc mừng chị nha!”
“Cám ơn em nhưng… thật ra lần đó anh ấy không hề nhớ mặt chị” Mặt cô gái thoáng buồn “…. Nhưng không sao, chỉ cần được gặp lại anh ấy là được rồi”
“Vậy giờ anh ấy có biết tình cảm của chị dành cho anh ấy không?”
“Chị nghĩ là không, chị cũng biết anh ấy quen chị chỉ vì muốn các cô gái khác không theo anh ấy thôi. Anh ấy đã thay rất nhiều bạn gái rồi nên cũng có lúc chị cũng sẽ giống những người đi trước thôi. Vì vậy chị nghĩ giữ lại tình cảm của mình thì tốt hơn” Cô ấy cười thật buồn
“Đừng nhìn chị thương hại thế! Dù anh ấy không có cảm giác gì với chị nhưng chị chỉ cần được ở cạnh người mình mến trong một thời gian ngắn cũng đủ rồi” Natsu cười khi Kazyuri nhìn cô đầy xót thương.
“Chị Natsu ơi, chị cao cả thật đấy. Em thật sự rất ngưỡng mộ chị” Cô bé nắm tay Natsu nói giọng run lên vì xúc động. Cô gái cười và nhìn cô bé với sự biết ơn.
Tôi như bị nghẹn khi nghe Natsu kể câu chuyện của cô ấy. Cũng có những người yêu Kouma vì sự tốt bụng của cậu ấy như tôi. Nhưng tôi ích kỷ hơn cô ấy nhiều, cô sẵn sàng chấp nhận mọi thứ, kể cả sự lạnh lùng của người cô mến để được ở cạnh cậu ấy. Còn tôi…. Tôi chỉ nghĩ đến bản thân mình. Tôi nắm chặt nắm tay, tôi ghét chính tôi. Tôi không xứng giành bạn trai của Natsu. Và tôi cũng không muốn Kouma lời dụng một cô gái như thế, cho dù tôi sẽ đau khổ….
Tôi mãi chìm đắm trong suy nghĩ còn Natsu nghĩ ngợi vẩn vơ nên không ai để ý Kazyuri biểu hiện vẻ mặt rất khác thường, dù chỉ trong một thoáng. Gương mặt luôn tươi cười trở nên méo mó, nụ cười hay nở trên môi chuyển sang cong lên và đôi mắt đẹp như thiên thần bỗng rực đỏ lên như một ngọn lửa căm thù. Cả khuôn mặt đáng yêu đó không còn ngây thơ nữa mà đầy vẻ tức giận. một gương mặt đáng sợ. Đầy chết chóc. Vẻ mặt đó chỉ biểu hiện có ba s.