Story of the boys - Chương 16
CHAPTER 16: CHERRY BLOSSOM
Cuối cùng cậu ấy cũng đi. Cậu đi tới con đường đầy rợp hoa anh đào. Những cây đào được trồng dọc hai lề đường mang một màu hồng tươi rực rỡ. Gió thổi nhẹ làm rất nhiều cánh hoa rụng xuống mặt đường, và cậu dừng lại ngắm những cánh hoa đào đang xoay trong gió. Cảnh vật lúc đó đẹp như một bức tranh.
Trong bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp này, Wakaru đứng đó như hoà quyện vào cảnh vật xung quanh. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cảnh nào đẹp như thế trong đời. Và Wakaru lúc đó thật đẹp, thật sự rất đẹp, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy đẹp như lúc này. Tôi đứng lặng người nhìn ngắm cậu ấy. một nỗi xao xuyến dâng lên trong lòng tôi.
Nó dâng ngày một mạnh mẽ, lan ra khắp người tôi, không một cô gái nào cho tôi cảm giác như thế. Tôi thật không ngờ đứa bạn thân nhất của tôi lại có sức quyến rũ tôi đến thế.
Lúc đó tôi muốn Wakaru luôn luôn ở mãi cạnh tôi, không được xa tôi dù chỉ nữa bước.
Tôi không muốn ai cướp đi Wakaru của tôi.
Phải! Tôi muốn cậu thuộc về tôi.
Chỉ của riêng tôi mà thôi.
“AAAAAAAAA! Chúa ơi sao mình lại có cái ý nghĩ ích kỷ ấy chứ?” Tôi kinh hoàng nhủ thầm, xém tí nữa đã hét lên rồi.
Ngay lúc đó tôi thấy cậu ấy té xuống, ngay chỗ cạnh nhọn của 1hòn đá, hòn đá bự bằng nắm tay tôi. Không còn nghĩ gì khác, tôi lao ra đỡ cậu ấy. . . .
Cậu ấy nhìn tôi, nhìn bằng con mắt to đen không đeo kính.
“Sao…. cậu lại ở đây?” Sự ngạc nhiên hiện rõ trong đôi mắt cậu.
“À! Tớ…. . đi ngay sau cậu, thấy cậu té nên mới… chạy ra đỡ” Tôi bối rối tìm lý do.
“Vậy…… cám ơn” Wakaru cũng bối rối không kém, cậu gỡ tay khỏi người tôi.
Lúc bấy giờ tôi thấy mắt cậu đang nhìn tôi, mở to đầy ngạc nhiên. Tôi nhìn lại, cậu ấy đẹp hơn khi không đeo kính.
Bỗng một cánh hoa rơi lên môi cậu ấy, tôi nhìn xuống miệng cậu. Làn môi mỏng mang màu của hoa anh đào.
Tôi không tài nào rời mắt khỏi đó.
Và tôi muốn hôn lên đôi môi đó. Ngay bây giờ.
Dường như có một sức mạnh vô hình nào nó đẩy tôi đến gần cậu ấy, tôi cúi xuống, môi tôi sắp chạm vào môi cậu….
“Cậu làm gì vậy?” Giọng nói lôi tôi trở về hiện tại.
Khi đó mặt tôi chỉ cách mặt cậu ấy chỉ có một phân. Tôi giật nảy mình lùi lại. “Trời đất! Sao tôi lại có thể làm vậy được nhỉ? Tôi và cậu ấy là con trai kia mà” Tôi sợ chính bản thân mình. Tôi không thể tin được tôi lại muốn hôn thằng bạn thân nhất của mình.
“À tớ… tớ ……. thấy cậu không đeo kính nên thấy lạ đó mà…” Tôi ngập ngừng.
“Cậu gặp tớ có chuyện gì không?” Đôi mắt ấy nhìn tôi dò xét.
Tôi nhớ tới kế hoạch của mình. Phải nói thôi! Sống chết gì tôi cũng phải nói
“Tớ không muốn chúng ta cứ mãi thế này. Tha lỗi cho tớ nhé! Tớ muốn cậu và tớ lại được như trước” Giọng tôi đầy quyết tâm.
Wakaru nhìn tôi, không nói gì, đôi mắt long lanh nhưng mờ nhạt đó mở to nhìn tôi như thể tôi vừa nói điều không nên nói.
“Cậu không sợ Hizumi buồn sao?” Cuối cùng cậu ấy cũng lên tiếng.
“Không. Tớ và Hizumi chia tay rồi”
Mắt cậu ấy mở lớn hơn, nhìn tôi chăm chú, cậu tưởng cậu đang nghe nhầm: “Chia tay? Cậu đang đùa với tớ?”
“Không” Tôi lắc đầu.
“Sao lại như thế?” Đôi mắt ấy hơi nghiêng, nhìn thẳng vào mắt tôi. Chờ đợi.
“Đối với tớ cậu quan trọng hơn bạn gái. Nếu phải chọn thì tớ muốn ở cạnh cậu hơn” Tôi nói những gì tôi cảm thấy.
“Cậu chia tay cô ấy khi nào?”
“Hôm qua”
“Cô ấy không nói gì sao?”
“Có, đề nghị mình nói rõ lý do. Khi thấy mình coi trọng cậu, Hizumi bắt mình chọn cậu và cô ấy” Mắt Wakaru ánh lên sự xúc động. Thật sự “ Câu trả lời của mình là cậu và……. . ” Tôi ngập ngừng “…. . Cô ấy cho mình một bạt tai và tức giận bỏ đi” Tôi chờ cậu ấy cười vào mặt tôi.
Nhưng cậu ấy không cười, thay vào đó tay cậu ấy đặt lên má tôi, mỉm cười đúng nụ cười tôi luôn mong chờ:
“Vậy ra đó là lý do cậu thay tóc đó ư?”
Tôi gật đầu.
“A! Mạnh tay quá, in cả dấu tay luôn này” Cậu vén tóc tôi lên kinh ngạc kêu.
“Không sao, dù sao tớ cũng đáng bị thế” Tôi nắm chặt bàn tay đang chạm vào má tôi, tôi không muốn cậu ấy xa tôi lần nữa “Chúng ta lại làm bạn thân của nhau như trước nhé?” Tôi thật sự hồi hộp khi nói câu này.
“Cậu đã xem tớ quan trọng thế. Tớ sao có thể từ chối” một lần nữa tôi lại được thấy khuôn mặt tươi cười của cậu ấy. Chúng tôi đã có thể được như trước.
Tôi vui đến nỗi suýt ôm chầm cậu ấy, nhưng tôi kịp thắng lại. Tôi bèn đưa tay gỡ một cánh hoa rơi trên đầu Wakaru.
“Cám…ơn” Mặt cậu ấy đỏ lên.
Thật đáng yêu, tôi thích nhìn thấy Wakaru bối rối, những lúc đó trong cậu y như búp bê vậy.
Chúng tôi cùng sánh bước đi về nhà. Những cánh hoa đào không ngừng rơi xung quanh hai đứa.