Story of the boys - Chương 15
CHAPTER 15: PAST AND PRESENT
Ngày tiếp theo, tôi đến lớp với những tiếng bàn tán của bọn bạn.
“Kouma cậu thay kiểu tóc à” Bọn con trai xúm lại hỏi.
“Woa!” Tụi con gái trầm trồ.
“Gì vậy nhỉ? Mình để tóc lạ lắm sao?” Tôi thắc mắc khi mọi người đều nhìn tôi.
“Chà, đúng Kouma có khác, đẹp trai nên để kiểu tóc nào cũng hợp cả” Hikaru giải thích
“Hở?” Tôi tròn mắt.
“Ây chà, tớ thấy kiểu này đẹp hơn kiểu trước đấy. Cậu đẹp trai lắm bạn thân mến” Watashi khen.
“Thảo nào con gái không bám theo cậu. Ôi làm sao mới được như cậu nhỉ?” Tada vờ than vãn
Trong khi tụi bạn xúm quanh khen ngợi, thật tôi không vui chút nào chỉ đành cười trừ. Nếu họ biết lý do tôi thay tóc có lẽ họ sẽ không muốn làm tôi nữa ấy chứ.
Tôi khẽ nhìn Wakaru, cậu ấy chỉ liếc tôi một cái thật nhanh và quay mặt đi chỗ khác. Tim tôi đau nhói.
Suốt giờ học hôm đó, tôi tắt hết mọi thứ liên lạc, từ chối mọi lời mời, tôi chỉ muốn yên tĩnh. Cả buổi học tôi chẳng để ý đến gì vì tôi mãi ngắm lưng Wakaru.
Trước kia, tôi nhìn thấy nó mỗi ngày, với tôi lưng cậu ấy rất thân quen, ngày nào tôi cũng đi chơi với nó. Vậy mà cũng cái lưng ấy tôi thấy sao xa lạ quá, tôi có cảm giác cậu ấy trước mặt nhưng chẳng bao giờ tôi với tay chạm đến.
“Tôi không muốn mất thằng bạn thân nhất, nhất định chuyện này sẽ không tiếp diễn nữa” Nghĩ thế làm tôi thêm quyết tâm thực hiện kế hoạch mà tôi đã lên ngày hôm qua.
…………………. .
Tan học, tôi đứng ngày trước cửa nhìn dòng người đổ ra như nước lũ. Tôi để ý tìm Wakaru.
Và cuối cùng cậu ấy cũng xuất hiện. Không nghĩ ngợi, tôi đi theo cậu ấy.
Tôi cố giữ khoảng cách để Wakaru không phát hiện ra nhưng theo như tôi biết cậu ta không để ý gì khác ngoài con đường trước mặt.
Tôi đã thấy cậu ấy đi theo con đường này nhiều lần, nhưng giờ tôi mới thấy con đường này thật lạ lẫm, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy đi về nhà bằng con đường này trước đây.
Đi được một quãng khá xa, lúc ngang qua sân bóng, một quả bóng lăn ngang đường đi của Wakaru.
Cậu nhìn theo quả bóng rồi cúi xuống nhặt quả bóng lên. ba đứa trẻ chạy từ sân bóng ra chỗ cậu ấy. Bọn trẻ đứng giữa tôi và Wakaru và cậu quay về bọn trẻ, hướng thẳng vào chỗ tôi nấp.
“Cho tụi em xin lại quả bóng được không ạ?” một trong ba đứa hỏi.
“Được chứ” Nói rồi cậu đưa quả bóng cho bọn trẻ.
Lũ trẻ cầm lấy cám ơn rối rít: “ Cám ơn anh, tụi em đang chơi đá bóng thì Ken sơ ý đá ra đây may mà có anh nhặt hộ không rớt xuống cống rồi”
“Không có gì đâu, cẩn thận hơn nhé” Wakaru cười với chúng.
Giờ tôi nhìn thấy rõ mới nhận ra, cậu ấy không đeo kính. Tôi chơi với cậu từ nhỏ, chưa bao giờ cậu pỏ kính ra, lần đầu tiên thấy cậu ấy không mang kính trông thật khác. Nhưng khác hơn hết là nụ cười của Wakaru, đó là một nụ cười rất đẹp, đẹp nhất tôi từng thấy, cậu chưa từng cười với tôi như thế bao giờ. một nụ cười đầy nhân từ, vị tha.
Bất giác tôi ghét bọn trẻ đó, chúng cướp đi nụ cười đó của tôi và tôi ghen tỵ với bọn chúng, tại sao cậu ấy lại có thể cười với những kẻ lạ như chúng mà không phải là tôi. Tôi muốn cậu ấy chỉ cười với mình tôi mà thôi.
Tôi lắc mạnh đầu: “Sao lại đi ganh tỵ với lũ nhóc này, cậu ấy muốn cười với ai là quyền của cậu ấy chứ. Chẳng qua do lâu nay mình và cậu ấy có xích mích nên giờ mới cảm thấy vậy thôi” Tôi tự trấn an bản thân.
Lũ trẻ vẫy tay chào cậu rồi quay lại trò chơi của chúng. Wakaru vẫn đứng đó, mỉm cười buồn bã nhìn lũ trẻ. Mới đó thôi cậu và tôi còn thân thiết, hai đứa còn đá bóng cùng bọn bạn, vậy mà ………
Tôi cảm nhận được nỗi buồn đó ngày một lớn lên và thấm dần qua tôi. hai đứa tôi đứng đó, lặng lẽ, ký ức đẹp đẽ đó bất chợt ùa lên mạnh mẽ.
Phải đến một lúc sau, cậu ấy pỏ đi kéo tôi ra khỏi chuỗi ngày hạnh phúc đó. Cậu cứ đi. Và tôi cứ theo sau cậu.
Lần này Wakaru dừng lại rất lâu trước một ngôi nhà. Ngôi nhà rất cao và sang trọng. Tôi không biết căn nhà này và tôi cũng không hiểu sao cậu ấy đứng nhìn nó chăm chú đến vậy.
Bỗng mắt tôi dừng lại tại tấm biển đề chữ CẤM VÀO, bên góc phải có hai chữ viết tắt KW. Tôi nhận ra ngay, đó là tấm biển tôi làm cùng với cậu cắm vào bãi cỏ hoang để không con vật hay ai vào dẫm nát những bông hoa trong đó.
Bãi hoa muôn màu hôm nào còn là chỗ hai đứa cùng chơi với nhau, là chỗ gắn liền với kỷ niệm của bọn tôi giờ đã không còn. Thay vào đó là một cái sân gạch men với một ngôi nhà bề thế ngự trên đó. Cái vườn hoa mini đó đã được trưng dụng, bị san lấp để xây ngôi nhà này.
Tôi thấy rất rõ ánh mắt cậu ánh lên nỗi buồn. một nỗi buồn vô tận.
Và tôi cũng thấy thật xót xa. Chưa bao giờ tôi thấy cậu buồn như lúc này.
Thú thực lúc đó, tôi muốn chạy ra ôm thật chặt cậu ấy và bảo cậu chuyện gì qua rồi thì đừng nuối tiếc nữa, nhưng tôi chẳng biết có hiệu quả không khi ngay cả tôi muốn quên cũng không được. một giây nữa là tôi đã lao vào cậu ấy nếu tôi không bấu chặt bức tường. Tôi phải kiềm chế. Tôi còn kế hoạch phải làm.