Story of the boys - Chương 14
CHAPTER 14: A PROMISE
Mùa thu năm đó, tôi cùng Wakaru về quê nội cậu ấy chơi. Chính ông là người đem lại sở thích yêu hoa cho cậu ấy. Wakaru từng nói với tôi, ông cậu ấy là người rất am hiểu các loài hoa và khu vườn của ông ấy như một thiên đàng vậy.
Wakaru nói không sai, ông cậu ấy biết rất nhiều các loài hoa và tôi có cảm tưởng không có loài hoa nào ông không biết. Ông cậu ấy rất hiền từ, ông rất yêu thương tôi và Wakaru. Và chúng tôi cũng rất yêu ông. Không những thế tuy đã lớn tuổi nhưng ông rất khoẻ mạnh, mọi việc làm vườn đều do chính tay ông làm, tôi thật rất khâm phục ông.
Ông trồng rất nhiều cây, không chỉ hoa mà còn cây ăn quả, cây lấy nhựa và cả các loại gia vị nữa. Ông còn nuôi cá, heo, bò và gà, tất cả món ăn đều lấy từ thành quả của ông. Còn bà thì nấu ăn rất ngon, đến bữa cơm chúng tôi ăn rất nhiều, đến khi không ăn được nữa mới thôi. Vì vậy chỉ mới ở có ba ngày, đứa nào cũng mập lên
Chúng tôi thích nhất vườn hoa của ông, đúng như Wakaru nói đó là thiên đường hoa. Hoa ở đây nhiều không kể xiết, từng luống hoa, chậu hoa mọc thành hàng kéo dài xa như vô tận, hương thơm bốc lên ngào ngạt muôn vàn màu sắc đan xen nhau; nhìn không khác gì đang ở trong một cái kính vạn hoa.
Tôi nhớ như in có một ngày đẹp trời, tôi cùng Wakaru và ông cậu ấy vào rừng hái nấm và nhặt những chiếc lá vàng to như một bàn tay người lớn. Bỗng tôi nhặt được một hạt giống rất to, to như hạt café vậy, tôi khoe với cậu ấy. Cậu ấy rất thích thú, lập tức đem hỏi ông:
“Ông ơi xem tụi cháu nhặt được gì này?”
Ông nhặt cái hạt lên, đưa ngang mặt quan sát rồi cười với hai đứa tôi: “Chà một hạt giống, hai đứa sao có được thế?”
“Tụi con nhặt được ở chỗ kia kìa” Nói rồi tôi chỉ tay ra đằng sau.
“Đó là hạt gì vậy ông?” Wakaru ngây ngô hỏi trong khi ông gật gù nhìn theo hướng tôi chỉ.
“Hà hà đó là một loại hoa đấy” Ông vuốt chòm râu ngắn có vài sợi bạc của mình, mỗi lần hài lòng ông đều vuốt râu và cười.
“HOA?” Mặt Wakaru rạng rỡ khi nói đến đúng đề tài yêu thích của cậu “Hoa gì vậy ạ?”
“Bí mật!” Ông nháy mắt tinh nghịch với tụi tôi “Sao hai đứa không đem về thành phố trồng thử xem. Ông đảm bảo hoa của nó rất đẹp đấy”
“Vậy tụi con nhất định sẽ chăm sóc thật tốt để xem hoa của nó” Cậu hào hứng.
Tôi gật đầu đồng ý.
“Ông bật mí nha! Bông hoa này thể hiện cho tình bạn đấy, vì vậy nó chỉ mọc tốt khi đôi bạn đó quyết tâm cùng nhau chăm sóc nó cẩn thận thôi. Cả hai phải thực sự quan tâm đến nó thì nó mới nở đẹp đấy”
“Vậy tụi mình cùng trồng nó ở nhà mình nha Kouma. Tụi mình nhất định cùng nhau chăm sóc nó thật tốt, để nó nở hoa đẹp nha!” Wakaru đề nghị.
“Chắc chắn rồi, nó sẽ nở đẹp và nở mãi như tình bạn bền vững của chúng ta” Tôi bổ sung.
“Nhất định thế!” Wakaru vui sướng.
Ông hài lòng xoa đầu bọn tôi “Các cháu thông minh lắm, hãy cùng nhau cố gắng nhé!”
“DẠ!” Chúng tôi đồng thanh đáp.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ký ức tuổi thơ thật đẹp, nó nhanh chóng lùi dần để tôi lại đối mặt với thực tại tàn nhẫn.
Tôi đã quên lời hứa của mình, tôi đã để một mình Wakaru chăm sóc nó. Kết quả là nó đã héo giống như tình bạn chúng tôi bây giờ. Nghĩ đến đó bụng tôi đau thắt lại.
Tôi không muốn chấm dứt như thế.
Và tôi đã tìm ra cách giải quyết chuyện này.
Tôi tắt đèn ngủ và trùm chăn lại, những chuyện ban ngày còn hiện rõ trong đầu tôi.
“Ngày mai mọi chuyện sẽ kết thúc” Tôi thầm nhủ và chìm vào giấc ngủ.