Story of the boys - Chương 13
CHAPTER 13:SECRET GARDEN
Tôi chuẩn bị núm tay Wakaru lôi cậu ta đi, mặc kệ cái ý nghĩ ngu ngốc của cậu ta, thì……. .
Con chó cất tiếng gầm giận dữ.
Nhưng nó không đến được chỗ bọn tôi. một cái vòng cổ nối với sợi dây xích to tướng lôi nó trở lại. Ra chủ của nó đã nhốt nó lại.
Thật may nếu không bọn tôi có chạy cũng không kịp.
“Giờ bông hoa của cậu an toàn rồi đó. Về được chưa?” Nhẹ nhõm tôi quay lại lườm Wakaru
Cậu ta khẽ gật đầu, bàn tay cậu ta trong tay tôi lúc đó đã không còn run nữa. Buông tay cậu ta tôi chỉnh lại cái cặp và đi về nhà mình. một ngày tồi tệ của tôi.
Wakaru đuổi theo tôi. Cậu ta thở nặng nhọc khi đi ngang với tôi.
“Theo tớ làm gì?” Nhìn cậu ta tôi thật sự ngạc nhiên, không ngờ có người chỉ chạy có nữa mét mà lại thở muốn đứt hơi như thế.
“Tớ về cùng cậu được không?” Wakaru rụt rè đề nghị
Tôi gật đầu. Rồi cậu ta cười rất tươi
“Cậu cười cái gì thế? Trông tớ buồn cười lắm à?” Tôi làu bàu.
“Không phải, mà là không ngờ một người nổi bật như cậu lại cứu kẻ như tớ. Tớ rất vui. Cậu biết đấy, tớ rất ngưỡng mộ cậu, ngày nào tớ cũng quan sát cậu cả ……” Vậy mà tôi không hề hay biết đấy “. . . . Nhưng không dám bắt chuyện với cậu” Wakaru hơi đỏ mặt. ”
“À ờ. . . . . tớ chỉ thấy bạn bè gặp nguy hiểm không thể bỏ mặc được”
“Cậu coi tớ là bạn à? Vui quá!” Cậu ta cười đến tít mắt “Ước sao tớ được dũng cảm như cậu nhỉ?”
Cậu còn liều mạng hơn tớ chứ tớ thì nhằm nhò gì. Tôi định nói điều đó, nhưng cậu ta thật sự luôn để ý đến tôi, trong khi tôi chưa bao giờ để ý đến sự tồn tại của cậu ấy. Tôi chỉ im lặng bước đi.
Hôm sau, tôi bắt đầu để ý đến cậu ta hơn. Và tôi thật sự bất ngờ, con người mà tôi thấy không bao giờ đi đâu đấy thực sự rất được bạn bè yêu mến. Cậu ấy tuy không thân với ai, nhưng ai cũng biết đến cậu ta. Vậy mà tôi không hề hay biết. Sau đó tôi mới biết, Wakaru là người rất tốt bụng, cậu sẵn sàng giúp bất cứ ai nếu người đó cần dù quá sức đi nữa. Không có bạn thân nhưng cậu cũng không có kẻ thù.
Những lần cậu ấy không thể làm cậu vẫn cố gắng và những lần đó tôi đều chạy đến giúp. Khi nghe những tiếng cám ơn từ những người được giúp tôi thấy cậu ấy rất vui. Thấy cậu ấy cười với tôi, tôi thấy cậu cũng không đến nỗi bất bình thường lắm. Và chúng tôi hơi thân với nhau từ đó.
một ngày tôi không bao giờ quên, suốt ngày đó Wakaru cười rất tươi nhưng khi tôi hỏi cậu không nói. Chuông tan học vừa reng, cậu nắm tay tôi chạy như bay dọc con đường. Tôi đã thôi thắc mắc song khi vui con người ta có thể làm những điều kỳ lạ, Wakaru thường ngày rất kém môn thể dục, đặc biệt là chạy đường trường, vậy mà giờ đây cậu ta chạy như không biết mệt vậy.
Wakaru dừng lại trước cái bãi cỏ hoang hôm đó.
“Cậu muốn dẫn tớ đến đây?” Tôi ngó bãi cỏ khuất sau lưng cậu.
“Phải và cậu sẽ ngạc nhiên cho xem” Cậu nói mà vẫn giữ nụ cười trên môi.
“Cậu hôm nay cũng đủ làm tớ ngạc nhiên rồi” Tôi thầm nhủ nhưng vẫn đi theo cậu ấy.
Khung cảnh trước mắt tôi thật sự làm tôi rất rất ngạc nhiên. Bãi cỏ hoang hôm nào, cỏ dại và bụi bẩn ở khắp nơi không ai thèm để ý đến. Vậy mà giờ đây tất cả những thứ đó như bốc hơi, thay vào đó là hàng loạt những đoá hoa đủ màu sắc nở bừng thật rạng rỡ. Chúng khẽ đong đưa trước gió, tuy nhỏ bé nhưng rất mạnh mẽ. Nhìn không khác gì một vườn hoa mini.
“Thấy không tớ đã nói với cậu rồi mà. Bông hoa đó không những đã nở ra rất đẹp mà còn đem hạt phấn rãi khắp bãi cỏ này và con cháu của nó cũng đẹp không thua nó đúng không?” Cậu thích thú khi thấy tôi sững sốt trước cảnh vật trước mắt.
Tôi gật đầu thừa nhận. Trong khi cả hai đứng ngắm bãi hoa rực rỡ đó, tôi đã hiểu lý do tại sao cậu ta là con trai mà lại yêu hoa đến thế và kể từ lúc đó tôi không nghĩ sở thích của cậu ta là kỳ quặc nữa
“Phải rồi! Không ai biết bãi cỏ này. Từ giờ nó sẽ là bãi chơi của tụi mình, cậu chịu không?” Tôi nói ngay khi ý nghĩ đó loé trong đầu.
“Của riêng hai chúng ta ư?” Wakaru quay lại nhìn tôi, hỏi lại.
“Cậu không muốn sau khi tan học hai đứa tụi mình ra đây chơi và ngắm chúng sao? Thì thôi vậy” Tôi xìu xuống.
“Đương nhiên là muốn rồi” Cậu cười với tôi.
Phải! Bãi cỏ này là của chúng tôi. Chỉ hai đứa tôi mà thôi.
Chiều nào hai đứa cũng ra đây chơi. Ra vườn hoa bí mật này. Và chúng tôi trở thành đôi bạn thân thiết bắt đầu từ ngày đó.