Story of the boys - Chương 12
CHAPTER 12:A STORY’S NEVER FORGET
Lúc bấy giờ tôi đang ngồi một mình trong phòng ngủ, nhớ lại những gì xảy ra hồi chiều, tôi nhớ như in gương mặt buồn bã của Wakaru ám ảnh tôi tới tận giờ tan học. Nhớ lại chậu hoa năm đó, tôi phóng như bay tới nhà Wakaru.
May là cậu ấy không có ở nhà nếu không tôi không biết ăn nói sao. Chào mẹ Wakaru xong, tôi bước ngay đến nhà kính mini mà bố cậu ấy đã làm cho sự đam mê hoa của chính cậu. Wakaru nói không sai, chậu hoa màu tím trước đây hai đứa chúng tôi đã mừng biết bao khi nó đâm chồi, giờ đây chỉ còn lại cành cây chết. Tôi đứng đó, im lặng. Ký ức ngày đó hiện về trong tôi, rõ như diễn ra ngay trước mắt vậy………
Tôi gặp Wakaru ngay khi học lớp một, nhưng không để ý đến cậu ấy lắm, vì tôi là đứa luôn nổi bật trong lớp lại thích chạy nhảy lung tung, còn Wakaru lại ít nói, không bước chân ra khỏi cái bàn cậu ngồi bao giờ. Với tôi cậu ta khá khó gần và hơi lạ thường. hai đứa bọn tôi chưa bao giờ nói chuyện với nhau.
một ngày nọ, trên đường tan học tôi đi bộ về nhà. Ngang qua một bãi đất hoang, tôi thấy một con chó săn giống Labrador to bằng tôi dù tôi thuộc dạng cao lớn nhất lớp, hai mắt nó hằn lên sự chết chóc, hàm răng lởm chởm nhọn hoắt nhe ra gầm gừ, nước dãi nhễu từ mồm nó xuống đất và nó ở trong tư thế chuẩn bị lao vào con mồi. Còn con mồi của nó ốm yếu, chỉ bằng ½ con chó và đang run lẩy bẩy. Là Wakaru.
Khi nhận ra cậu ta đứng đó, tôi kinh hoàng thấy cậu ta gặp nguy hiểm.
Con chó săn khổng lồ lao tới Wakaru.
Tôi lao tới chặn giữa cậu ta và con chó.
Nó hơi khựng lại rồi nhe răng gầm gừ tôi. Tôi ném khúc cây lúc nãy nhặt được về hướng sau lưng con chó. Ném hết sức và mong con chó sẽ bị khúc cây làm lệch hướng. Quả nhiên nó quay người đuổi theo khúc cây.
“Cậu điên à? Sao lại đi gây chuyện với nó? Nó bự gấp đôi cậu và nó sẽ xé xác cậu ra làm 8 đấy” Tôi thở phào, quay lại quát
“Tớ xin lỗi, chân tớ run quá không sao chạy được” Cậu ấy lấy tay lau mồ hôi đang đổ thành giọt vì sợ trên trán “Cám ơn cậu giúp mình”
“Chuyện đó nói sau, giờ chạy đi trước khi nó quay lại” Tôi nhìn quanh quất coi có bóng dáng con chó không.
“Tớ xin lỗi nhưng tớ không thể” Wakaru nuốt nước bọt.
“HẢ ? TẠI SAO? CẬU MUỐN CHẾT À?” Tôi thật sự sững sốt vì cậu ta. Mặt tôi trễ xuống.
“Không tớ không muốn chết. Nhưng tớ không thể để nó làm hại bông hoa này được”
“CÁI GÌ? ” Tôi hét lên.
Nhìn theo ngón tay cậu ta chỉ, tôi suýt khóc thét lên. một bông hoa đang nở dang dở. Mình liều mạng vì cậu ta, còn cậu ta lại thí mạng mình để cứu một bông hoa. Tôi trợn mắt nhìn cậu ta như thể cậu ta đã hoá rồ:
“Cậu liều mạng vậy vì một bông hoa?”
“Nó không phải bông hoa tầm thường đâu. Cậu thấy đấy đay là một bãi đất hoang, lúc tớ nhìn thấy bông hoa này là lúc nó còn là một nhánh cây yếu ớt đong đưa trước gió, lúc đó tớ đã nghĩ nó không tồn tại được đâu. Vậy mà vài ngày sau tớ đã thấy nó đã mọc nụ, nó có một sức sống thật phi thường, tớ thật sự khâm phục nó và luôn mong muốn xem nó nở hoa vì cây có sức sống như thế chắc chắn sẽ nở hoa rất đẹp. Vậy mà hôm nay khi tớ tới đây thì thấy con chó đen ấy đang ngửi rồi tính nhai bông hoa và…. . ” Wakaru kể
“Và cậu lao tới chặn trước bông hoa, mặc kệ cậu đang chọc nó tức điên và nó sẽ xác cậu bất cứ lúc nào thì cậu cũng không chạy” Tôi tiếp lời cậu ta.
Wakaru cúi xuống đất gật đầu. Còn tôi nhìn sững cậu ta, cảm thấy muốn bệnh: “Cậu ta điên rồi” Tôi than thầm.
Ngay lúc đó, con chó quay lại. Mặt nó giận dữ chưa từng thấy. Khuôn mặt méo mó vì tức giận đang lao nhanh vào hai đứa tôi……