Index-Tình-Yêu - Chương 4
Chap 4:
Hà Nội đang bước sang những ngày đầu thu tháng mười, thời tiết trở nên dễ chịu lắm. Bầu trời cao và trong xanh. Nắng tươi ngập tràn nhưng không còn chút gì gay gắt của nắng mùa hạ. Nắng dịu nhẹ và mượt mà trải lên cây lá cho nó xanh lại càng thắm xanh. Sức sống của mùa thu cũng đang nuôi lớn triệu triệu nụ hoa sữa còn nhỏ xíu mà phải ai tinh mắt mới nhìn thấy được…
Thời tiết thì đang ủng hộ con người như thế, vậy mà anh bạn già Jupiter thì không ủng hộ tôi chút nào. Vụ “hỏng… hụt” hôm trước chỉ như là một sự khởi đầu nhẹ nhàng mà thôi. Ngày thứ nhất sau hôm đó, nó làm tôi trễ giờ làm việc hơn 10 phút vì chết máy liên tục giữa đường. Ngày thứ hai thì còn bi đát hơn nhiều: trễ làm 15 phút và cuốc bộ dắt xe gần một cây số về nhà.
_ “Mi hành hạ ta quá lắm rồi đấy nhé. Hsju%87$…” Bực khủng khiếp và mồ hôi nhễ nhại, tôi vẫn không quên thỉnh thoảng ngó lại phía sau tìm một bóng dáng áo trắng. Hứ, để xem lần này có tài thánh hắn cũng không chữa được, có thể tôi sẽ cười nhạo một chút để trả đũa vụ “quê mặt” hồi hôm. Hơi hả hê với cái ý tưởng này khiến tôi bỗng động lòng một chút với anh bạn Jupiter.
_ “Uh thì, cũng không biết là ai hành hạ ai nhỉ….?” Có khi chính mình mới là người đang hành hạ những ngày thu mát mẻ muốn nghỉ ngơi của nó lắm chứ! Được…, thích thì chiều, ngày mai ta sẽ đi xe bus, xem nhà ngươi muốn đình công tới bao giờ?
Một-ngày-thu-không-xe-Jupiter đúng là yên ổn dễ chịu từ sáng tới… 3h30 chiều! Phòng giao dịch tối sầm, không phải vì mất điện, mà vì từ đâu mây đen kéo tới giăng khắp bầu trời thu… đã từng xanh trong.
_ “Ối mèn ơi, mình không mang áo mưa…” Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa là thế này đây. Tôi không thích cảm giác trời sắp mưa to mà mình chưa có mặt ở nhà một tẹo nào. Ngẩn tò te trước viễn cảnh đi bộ từ trạm xe bus về tới nhà và ướt như chuột lột, giọng nói ấy phiên nữa lại khiến tôi giật mình:
_ “Anh… Jupiter ơi, cho tôi rút tiền.” Giọng nói đùa chững chạc và khuôn mặt cười tươi xua những đám mây đen kịt ra khỏi đầu tôi, nhanh hơn cả vận tốc nó kéo đến ngoài trời. Quân đã đứng bên quầy giao dịch ngay trước mặt tôi lúc nào, hai tay khoanh trên mặt quầy, trên một cái túi tài liệu màu xanh nữa…
_ “Ư… ơ… Hi cậu… tôi… tôi không phải là kế toán, cậu sang bàn bên kia,… chị Tâm…” Nghĩ một đằng, nói một nẻo là sao? Mắc gì làm mình hồi hộp quá… cảm giác nóng nóng bốc lên ở tai nữa… Tôi chỉ tay ra bàn kế toán cho Quân.
_ “Ồ… vậy… cảm ơn anh.” Cậu ta hiểu ý, đi qua bên kế toán.
Còn tôi chỉ biết ngó theo cậu học sinh áo trắng, hai tay áo xắn lên cao đầy năng động ấy. Có điều gì ở cậu thu hút sự chú ý của tôi thì tôi cũng không thể trả lời, mà chỉ biết dõi theo như một bản năng vậy thôi. Thích cái cách cậu ấy nói, cười, chăm chú viết giấy rút tiền, rồi đi khỏi. Lưng áo trắng, quần xanh khuất sau cánh cửa… Xanh… cái cặp tài liệu màu xanh còn trên quầy giao dịch của tôi… là của…
_ “Ups… tài… TÀI LIỆU CỦA CẬU…” Hét rồi mới thấy… hớ. Tôi đang đứng lên và thu hút sự chú ý của các đồng nghiệp và khách hàng. Xấu hổ quá đi thôi.
_ “Cậu ấy bỏ quên đồ…” Tôi thanh minh và không chần chừ cầm cái cặp nhựa lao ngay xuống cầu thang để tìm trả cho chủ nhân. Chạy nhanh nhất có thể xuống tới giữa sân, tôi phải gập người chống hai tay vào đầu gối mà thở dốc và nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng áo trắng hay chiếc xe màu đen. Nhưng sân vắng chỉ có gió mạnh đang bốc bụi và lá loạt soạt theo chiều xoáy, vài hạt nước đã lấm tấm trên sân, trên lưng tôi… những hạt mưa thật lạnh…
Tôi viết báo cáo trong suốt thời gian làm việc còn lại, lát lát lại ngó tập tài liệu màu xanh, tự hỏi sao chủ nhân của nó không tới lấy. Rồi thì cũng hết giờ, làm xong báo cáo, nhìn quanh thì mọi người đã về hết từ lúc nào.
_ “Ôi không phải thế chứ…” Mưa rào rào giữa mùa thu, mưa trắng trời, trắng đất, ra sức đập xuống sân xi măng đã sũng ra vì chưa kịp thoát rồi. Từng lớp nước mưa theo những cơn gió mạnh tuôn như thác, chốc chốc lại tạt vào hiên nơi tôi đứng. Ẩm ướt, lạnh ngắt… trên má tôi. Tôi thích mưa lắm, nhưng không phải trong khung cảnh này… không phải… không phải thời điểm này…
Brừm… tiếng xe máy… Brừm… tiếng xe máy Nouvo màu đen thì chính xác hơn lao vào sân nhanh như bay, đỗ ngay trước mặt tôi. Người lái xe mặc áo sơ mi trắng, à không, áo sơ mi kiểu bó sát vì sũng nước thì đúng hơn, gạt liền chân chống, bước hai bước lớn đã vào trong hiên, đứng ngay bên tôi. Mái tóc đen đã bão hòa H2O, đang chảy ròng ròng nước xuống khuôn mặt thanh tú làm cậu có vẻ ngây thơ hơn, nhất là lần đầu tiên tôi thấy cậu hơi lúng túng. Quân gỡ cặp kính của mình ra và lau lau nó vào vạt áo: tất nhiên là chẳng thu được kết quả gì.
Tôi chăm chăm nhìn theo những hành động của cậu ta nãy giờ. Cậu chưa chỉnh trang xong bản thân nên cũng không muốn nhận ra sự có mặt của tôi. Mình cần làm gì đó…
Tôi giật nhẹ cặp kính từ tay Quân – vẫn đang cố lau khô nó bằng vạt áo ướt mèm của mình. Quân nhìn theo tôi hơi ngạc nhiên, nhưng cậu không phản đối. Cầm cặp kính và lôi vạt áo thun bên trong của mình từ trong quần ra, tôi lau cái kính cho nó chắc chắn khô, hơi ngại, nhưng tôi có thói quen như vậy, đôi khi vẫn lau miệng bằng vạt áo nữa kìa ^^
_ “Thế một cổ phiếu ướt mèm, cậu có dùng tờ tiền polyme để lau khô được không?” Tôi tính trả đũa câu ẩn dụ của Quân hôm rồi khi đưa lại cặp kính cho cậu và khuyến mại thêm một nụ cười tươi.
_ “Ơ… không, không rồi… tôi… cảm ơn anh.” Quân nhận lấy, lần này tới lượt cậu ta bối rối, đeo kính lên, gãi đầu gãi tai và cười mỉm. Trông dễ thương và trẻ con không thể tả.