Index-Tình-Yêu - Chương 3
Chap 3:
_ “Mèn ơi, chết tôi rồi…” Tôi nhớ ra một việc quan trọng. Hôm nay là sinh nhật mama, đã xin phép sếp từ sáng để về sớm… còn đi chọn quà, mua bánh kem. Á, muộn mất thôi. Gom vội xấp tài liệu báo cáo vào cặp, rồi tôi hớt hơ hớt hải chạy xuống nhà, chào với lại mọi người một câu:
_ “Em trễ mất rồi…, về trước nha mọi người…”
Tôi phóng như bay xuống cầu thang… nhanh như gió… chạy qua rồi… mới nhận ra mình vừa chạy qua một cậu con trai mặc áo trắng đang đi ngược lại. Hình dáng thân quen và một mùi hương pha lẫn vị mặn và ngọt sâu sắc. Ngoảnh lại nhìn thì cậu ấy đã ra khỏi tầm mắt, mất hút trên cầu thang…
_ “Nếu mình không phải về sớm thì…” Thì sao nhỉ, mình muốn gì đây?
Lấy xe. Rồ ga. Phóng vội hòa vào dòng người giờ tan tầm. Dù sao cũng kết thúc một ngày mùa thu yên ổn, nếu không có rắc rối này:
Khực… khực… khực… I…ups… vừa rời cổng công ty thì ông bạn đường Jupiter cứ giật giật và rồi dừng luôn chết máy, đề ga mãi không lên. “Lại dở chứng thế ông? Sao lại rơi vào cái lúc này chứ?” Nghĩ mà rủa xả nhưng làm được gì? Ờ, dễ thôi, xem nào, dắt xe vào gần hè đường, đạp cho nổ máy vậy… Than ôi, nó cứ ì ra. Tắt điện, bật lại, try again: cũng… dzứa. Nản, toát mồ hôi rồi đó. Teng (ơ-rê-ka!), bugi hay gì đó bị sao rồi? Một thằng con trai mù tịt về xe cộ thì chỉ nghĩ được tới đó mà thôi. Tôi loay hoay ngồi xuống vện đường ngó vào hông xe, mà bugi nó ở chỗ nào ta? Đang ngó ngó sờ sờ… thì…
_ “Này anh…”
Phản xạ tôi ngước lên nhìn. Là Quân. Quân trong áo trắng đồng phục học sinh. Áo trắng phẳng phiu, vừa vặn với dáng người lắm, có cả phù hiệu trường Chu Văn An ở bên cánh tay áo trái. Quân ngồi trên một chiếc xe máy màu đen, nhưng không phải chiếc LX hôm trước…
_ “Này… anh… sao anh nhìn gì dữ vậy?” Ừ, cũng tại này giờ phải ngạc nhiên mất chục giây mà.
_ “Ups… tôi…”
_ “Xe anh hỏng hay anh… hỏng vậy?” Quân nói với cái giọng quen thuộc, miệng hơi tươi và ánh mắt như muốn cười… Không, ánh mắt đang đánh giá tôi một chút thì phải.
_ “Ơ, tôi… à xe tôi chứ, tự dưng chết máy, không rõ sao nữa, tôi đã thử…”
Chẳng thèm đợi tôi nói hết câu, có vẻ như mặt tôi tiết lộ một chữ “đần” về xe cộ, mà Quân đã dựng xe cậu ấy, xuống xem xét bạn Jupiter của tôi rồi.
Một cậu học sinh áo đồng phục trắng không cắm thùng, tóc ngắn hơi bù xù tự nhiên (khá giống tôi đấy), cặp kính nhỏ, một vài dòng mồ hôi lăn trên má cậu trong khi cậu chỉ chăm chú vào chiếc xe. Khuôn mặt đáng yêu lắm, nhất là khi được chiếu sáng bằng nắng màu cam thế này… Cạnh cậu là một anh chàng chẳng có vẻ gì là đã đi làm công ăn lương, đứng ngẩn ra chỉ biết đưa tay lên gãi đầu gãi tai một cách ngại ngùng. Hai bóng người đổ dài trên con đường Nguyễn Chí Thanh đông như mắc cửi trong giờ tan tầm. Vậy mà âm thanh còi xe… hôm nay sao thấy nhẹ nhàng… tôi cá rằng tôi còn có thể nghe được tiếng gió thu vi vu làm bay bay đuôi áo của Quân…
_ “Anh mới đi xe máy à?” Cái gì cơ, tôi đi cũng dăm năm rồi đó.
_ “Nếu không có tiền trong tài khoản, anh có mua được cổ phiếu không?” Quân hỏi tiếp, giọng cậu ấy vui. Có gì mà vui cơ chứ, tôi đang gặp xui nè. Mà liên quan gì tới tiền, tới cổ phiếu?
_ “Ơ… không… nhưng…?”
_ “Vậy xe không có xăng anh có chạy xe được không?” Quân cười. Tôi dám đánh đổi nhiều thứ lắm, để được nhìn lại nụ cười bằng cả mắt và miệng như thế… Gãi đầu gãi tai đến mấy giây tôi mới hiểu ra vấn đề. Ặc, quê muốn chết… cái kim báo xăng đúng là đã nằm im cận kề giới hạn đỏ.
_ “Anh đợi đây, tui đi kiếm tạm cho anh ít xăng nhé!” Quân vừa nói vừa leo lên xe phóng đi, không kịp để tôi có bất kỳ phản ứng nào. Tôi vui, vui lắm. Cậu ấy thật tốt vậy ư, với tất cả mọi người ư? Có lí do nào không nhỉ? Cậu ấy nhớ tôi làm ở công ty chứng khoán sao?… Chưa kịp tự trả lời cho cả tá câu hỏi của chính mình thì tôi đã thấy bóng dáng Quân quay lại trên chiếc Nouvo đen khi nãy. Người đâu mà nhanh nhẹn quá vậy ta!
_ “Anh đổ xăng vào đi.” Quân dừng xe và đưa cho tôi một chai nhựa đựng chất lỏng màu xanh lá nhạt. Tôi đón lấy nó mà đổ vào bình chứa. Vừa làm vừa thấy bối rối khi hành động của mình cứ bị theo dõi, có khi còn bị đánh giá nữa.
_ “Lần sau anh phải chú ý mà đổ xăng sớm. Mà nếu có không nổ máy được thì cũng phải nghĩ tới chuyện xe hết xăng chứ. Người lớn gì mà…” Cậu ấy vừa nói vừa nheo nheo đôi mắt, xem ra không đánh giá tôi là người lớn đâu. Hừm.
_ “Tôi… biết rồi.” Tôi đành lắp bắp. Vẫn cầm cái chai rỗng trong tay, tôi nhớ ra: “Tôi gửi tiền xăng cho cậu…” Tôi lục túi quần kiếm cái ví.
_ “Thôi khỏi, không đáng bao nhiêu… Với lại, tui… tui thích có người mắc nợ tui cơ…” Cậu ta nói một cách nghiêm túc, làm tôi không biết là đùa hay thật.
_ “Nhưng… tôi thì không thích thiếu nợ ai cái gì!” Tôi khẳng định, điều này thì tôi sẵn sàng nói ngay, tính tôi vốn cực sòng phẳng mà.
_ “Hừm… dù gì anh nợ tui lần này là lần thứ hai rồi đó. Tôi sẽ ghi sổ. Không có chạy được đâu mà lo!” Quân đáp lại với ánh mắt ma mãnh.
_ “Cái, cái gì cơ, tôi thiếu nợ gì cậu, lần nào?…” Bực rồi đó.
_ “Xem kìa, thế ai chỉ anh mua 10 Tê-A-Xê và…” Cậu ta giả vờ lẩm bẩm tính toán: “… xem nào… hôm nay bán đi… vị chi là lời… hơn 500k.” Tôi chỉ còn nước há hốc mồm, không nói nên lời, oan quá trời ơi…
_ “Ơ… tôi mua thì tôi hưởng, sao lại nợ cậu chứ?… Tôi trả tiền xăng nè.” Tôi đưa ra đồng hai chục, tôi có cảm giác tai tôi nóng nóng. “Nhưng… nhưng sao cậu biết là tôi, công ty có đến chục nhân viên trực điện thoại mà?” Ừ, tôi thắc mắc điều này.
_ “Chứ anh nghĩ, người lớn nào nói chuyện cũng ơ, ô, ui , a, ups… như anh à?” Cậu ta đáp lại một cách cũng hơi cao giọng, không thèm liếc đồng tiền màu xanh trên tay tôi đến một lần.
_ “Anh vẫn nợ tôi hai lượt, tôi sẽ đòi sau đó.” Nói tiếp với cái mặt ngó lên trời không thèm nhìn tôi, ánh mắt sáng ra vẻ hài lòng lắm. “Tôi về trước đây.” Rồi cậu ta phóng xa đi rõ nhanh, bỏ lại tôi vẫn đứng với đồng tiền trên tay và miệng có một chữ o liên hồi… Tôi, tôi chưa kịp nói lời cảm ơn nữa, Quân…
_ “Tôi… sẽ trả mà…” Lẩm bẩm, cười một mình và nổ máy xe một cách ngon lành, tôi chậm chạp hòa vào dòng người đi về hướng mặt trời lặn. Lúc này ánh nắng đã nhuộm một màu hồng cháy…