I'll always love you - Chương 71
71.
Kỳ thi tốt nghiệp đến càng gần, các thầy cô càng cho nhiều bài tập. Anh văn là môn lớp Phong Nghi có nhiều học sinh yếu cho nên hầu như tiết nào cô Giang cũng cho làm kiểm tra. Và đó là cái lý do chính mà Phong Nghi bị Vĩ Lạc gọi điện làm phiền lúc chín giờ tối.
– Đi mà, cho tao qua đó học chung với mày nghen!
– Dẹp, tại sao cậu không chịu buông tha cho tôi hả? Cậu qua đây làm phiền ai mà học cho được! – Phong Nghi nói như hét vào điện thoại. Vĩ Lạc vẫn nằn nì:
– Tao không làm phiền gì mày đâu!
– Không làm phiền sao không ở nhà học đi? – Hắn nói bằng cái giọng không – hài – lòng – chút – nào.
– Mày biết tao ngu Anh văn mà. Giúp tao với, kỳ này mà dưới trung bình là tao bị cấm túc đó.
– Đáng đời cậu! – Hắn vẫn lạnh tanh làm Vĩ Lạc tức muốn chết.
– Đồ máu lạnh!
– Cậu mới nói gì? – Hắn nổi xung. Vĩ Lạc nhượng bộ:
– Đâu có gì, tao ca ngợi mày nhân từ và hiền hậu! – Hắn nghe tiếng Vĩ Lạc cười, cứ như cố tình trêu tức hắn. Đáng ghét, đã vậy cứ để “củ đậu phộng” qua đây rồi hắn sẽ cho biết tay.
– Thôi được rồi, cậu muốn qua thì qua.
– Thiệt hả? Cám_ tút tút tút – Không thèm nghe tiếng “ơn” hắn cúp máy luôn.
Nửa tiếng sau Vĩ Lạc qua bấm chuông inh ỏi. Hắn ra mở cổng, chưa kịp sạc cho tên phá rối ấy tiếng nào thì Vĩ Lạc đã giơ ra trước mặt hắn một cái bọc đựng mấy cái bánh bao thơm phức, nóng hổi. Hắn tỏ ra cáu bẳn:
– Gì đây, định hối lộ hả?
– Muốn bồi dưỡng cho người sắp tốn chất xám chỉ tao học thôi. Sao, không muốn ăn hả?
– …
– Hì hì, đùa thôi mà sao mặt mày hình sự thấy ghê quá – Vĩ Lạc toe toét cười – Nè, cầm vô đi.
– Hừ! – Phong Nghi lườm Vĩ Lạc nhưng cũng đưa tay cầm bịch bánh. Của chùa mà, tội gì từ chối. Nhưng sao tên này lại biết hắn thích ăn bánh bao nhỉ?
Vĩ Lạc vừa bước vào nhà đã hỏi:
– Anh Hải đâu?
– Đi đám cưới một người bạn rồi.- hắn chỉ cái bàn trong phòng khách – Chúng ta sẽ học ở đây.
Suốt một tiếng sau đó, căn nhà như muốn rung rinh và chó các nhà xung quanh sủa liên tục vì tiếng quát tháo của Phong Nghi. Hắn không thể tưởng tượng được có một kẻ mất căn bản Anh văn như “củ đậu phộng”. Thật là sai lầm khi nhận lời học chung với nó.
– Ê, tôi hỏi thiệt nha, hồi trước giờ cậu làm gì trong giờ học Anh văn vậy? – Hắn hỏi với giọng ngán ngẩm. Vĩ Lạc ngây thơ:
– Tao không nhớ. Phần lớn tiết Anh tao cúp mà.
– Cậu… – Tức chết với Vĩ Lạc mà hắn không biết phải nói sao. Trời ơi, kiếp trước hắn mắc nợ tên này chắc. – Thôi nghỉ chút đi!
Dường như chỉ chờ có nhiêu đó, Vĩ Lạc lập tức buông bút nằm dài ra bàn. Phong Nghi xuống nhà bếp lấy nước, còn mấy cái bánh bao tụi nó đã xử xong từ đời nào.
Thấy Phong Nghi bưng nước lên, nó ngồi dậy nhăn nhó:
– Nóng quá, bật quạt máy số lớn hơn đi.
– Số hai rồi mà còn than nóng, ai biểu cậu mặc áo tay dài?
Mắt Vĩ Lạc chợt tối lại:
– Tao có muốn đâu, tại… mà thôi,…
Nó quay mặt đi, cố nén tiếng thở dài. Chẳng là hôm nay ba nó có tiệc ở cơ quan, về nhà nồng nặc mùi rượu, rồi cãi nhau gì đó với mẹ nó. Đúng lúc đó nó đi học thêm về, thế là trở thành “vật hy sinh” cho ba nó trút giận. Một trận đòn kinh hoàng, chắc nó phải mặc áo dài tay đi học đến hết tuần này là ít.
– Ui! – Nó nhăn mặt khi Phong Nghi đụng vào tay nó.
– Cậu lại bị ba đánh nữa à?
– …
– Vậy là đúng rồi. Đưa đây tôi xem có sao không? – Thấy nó có ý không muốn, Phong Nghi nhẹ giọng – Không có gì đâu, chịu đựng một mình không tốt chút nào cả.
Vĩ Lạc để yên cho Phong Nghi vén tay áo mình lên. Hai cánh tay đầy vết lằn đỏ. Phong Nghi xót xa. Hắn không biết tại sao bỗng dưng tim lại nhói đau.
– Tôi lấy dầu cho cậu thoa! – Hắn đứng lên đi lên lầu, lát sau trở lại với một chai dầu đưa cho Vĩ Lạc. – Cậu tự làm đi.
Trong lúc Vĩ Lạc vật lộn với chai dầu, hắn lấy tập ra làm bài tiếp. Nhưng hắn không tài nào tập trung được vì thỉnh thoảng Vĩ Lạc lại để bật ra tiếng xuýt xoa. Chắc là cậu ta đau lắm. Năm phút sau, lý trí hoàn toàn chịu thua, hắn ngẩng lên:
– Xong chưa? Đau lắm à?
– Còn… còn sau lưng nữa, nhưng thôi khỏi đi.
– Khỏi cái gì – Hắn giật lấy chai dầu – Cậu cởi áo ra, tôi thoa giúp cho.
Vĩ Lạc nhìn hắn, thoáng đỏ mặt nhưng hắn không nhận ra. Hắn dẹp tập vở, bước đến sau lưng Vĩ Lạc và ngồi xuống.
Bàn tay Phong Nghi vừa chạm vào lưng, nó đã giật thót người. Cảm giác nóng từ lưng bắt đầu chuyển lên mặt rồi lan ra khắp cơ thể. Con trai cởi trần đương nhiên là chuyện bình thường, nhưng trước mặt người mình thích thì chuyện đó lại không bình thường chút nào. Tay Phong Nghi vẫn xoa đều trên lưng nó, bàn tay bình thường thô ráp là thế sao bỗng trở nên mềm và êm thế này cơ chứ? Chúa ơi cứu con với, con sắp xịt máu mũi rồi!>0
– Xong rồi, mặc áo vào đi! – Phong Nghi đứng dậy quăng cái áo cho Vĩ Lạc rồi đi vội vào nhà tắm. Hắn tát nước liên tục lên mặt mình, khỉ thật, sao mặt vẫn chưa hết nóng? Tự dưng hắn đâm bực, mình bị cái gì thế không biết?
Một lát sau, Vĩ Lạc ra về. Hắn mở cổng, không giấu được vẻ lo lắng:
– Lỡ ba cậu có nhà thì sao?
Vĩ Lạc cười:
– Trời ơi tao dzui quá, mày quan tâm tới tao, đúng là một chuyện hiếm có!
– Cậu có ý gì?
– Đâu có gì! – Vĩ Lạc nổ máy xe – Bao giờ cãi nhau xong với mẹ tao xong ba tao cũng đi tới sáng hôm sau mới về, cho nên mày cứ yên tâm mà ngủ, khỏi lo cho tao dzợ yêu à!
– Nếu muốn chết thì cậu cứ nói tiếp! – Phong Nghi tức giận gầm gừ. Vĩ Lạc tỏ ra thích thú:
– He he, mày giận trông dễ thương quá! – Thấy Phong Nghi trừng mắt nó nhượng bộ – Thôi, chồng không chọc dzợ yêu nữa, chồng về đây.
Đi được một đoạn rồi mà nó vẫn cảm thấy sát khí của “ông cụ non” đuổi theo mình. Đáng sợ thật, vậy mà nó lại yêu hắn, ngốc ghê!