Nội dung truyện
Kể cũng lạ, chả hiểu sao con bạn nó, cùng một đàn newbie mới vô trường, lại không phải hạng giàu có vượt bậc gì mà lại có một mạng lưới cung cấp thông tin vô cùng rộng lớn. Cứ gọi là mọi bí mật, mọi ngóc ngách của trường nó đều nắm trong tay. Chỉ tiếc con này là dạng công tư rạch ròi, quyết không vì tình thân mà chịu cho nó một đợt sale-off làm nó mặc cả muốn gãy lưỡi để rồi cuối cùng không bớt một xu ~_~.
Thế là mất toi một tháng trợ cấp của mấy quí ông rồi.
Cheh…. Cái clb này, phòng sinh hoạt cũng 3 chấm như cái tên của nó, cả một dọc hành lang dẫn đến cái phòng sơn đen thui, lại bê bết những vệt trông như máu. Bóng đèn vỡ dọc hành lang tùm lum, khiến cho cả không gian u tối đến phát rợn, đấy là chưa kể còn mấy dòng chữ sơn phản quang, toàn những kí tự loằng ngoằng bước ra từ những kim tự tháp Ai Cập hay vườn treo Babylon gì đó.
Tóm lại là rõ ghê.
Không thẹn là dân quái dị.
Kou chột dạ, chả biết liệu quyết định của nó rốt cuộc có đúng hay không? Vào cái clb của ông anh đã đủ khiến kiếp con lừa thân tàn ma dại, giờ vào thêm cái này không khéo… thành ma luôn. Nhưng nghĩ đến nỗi căm hờn uất ức khi bị các củ sâm hành hạ, nó lại thấy rực trong mình một niềm kiên quyết dâng trào.
Đi trả thù, nhất định phải trả thù, phải hành hạ thật thê thảm… Mà nói chung nó đang hận đời, hận người, hận vô đối luôn. Vào đây giải tỏa nỗi lòng cho đỡ ức.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Kou đã đi đến quyết định : Liều một phen. Thu hết can đảm. nó nắm lấy cái tay nắm của cánh cửa và xoay một vòng. Ôi sắt tây, sắt tây nhé, ko phải thép mạ bạc. Sao mà nó yêu “bình dân thế”.
Mở nào.
“Chỉ tay lên trời, hận đời vô đối
Úp mặt xuống gối, vô đối thật sao
Chổng @ lên cao, tại sao vô đối
Bước vào bóng tối, vô đối là ta”