Huyền thoại Taserin - Chương 1
Chương 1: Bình minh của Polerza
Chân trời mới lại nhá nhem từng đường ánh sáng. Không gian bắt đầu khởi sắc, nhưng dường như sự tĩnh mịch vẫn còn quanh quẩn đâu đây. Xuyên qua từng hàng cây còn mang màu sương giá, có tiếng bước chân vội vã của một con người. Một người đàn ông. Dường như ông ta đang ôm cái gì đó trong lòng.
Người đàn ông vẫn tiến bước nhanh ra khỏi rừng cây, đi qua vội một khoảng đất trống rồi dừng lại trước một căn nhà lớn, kiến trúc kì dị. Ông ta rút một tay ra khỏi thứ đang ôm trong lòng, đẩy cánh cửa gỗ kêu cót két rồi lách mình vào bên trong.
Không gian lại tắt ngúm. Người đàn ông lò dò kéo mấy tấm rèm cửa. Bụi cuộn thành từng lọn thẳng tắp theo đường ánh sáng đang tràn vào. Người đàn ông bước đến một cái bệ to lớn ở góc chính diện của căn phòng, thả từ từ cái gói trong lòng mình ra. Một đứa trẻ đang say ngủ.
Ông bắt đầu đánh lửa rồi thắp sáng từng cây đèn đã nằm sẵn trên bệ. Ánh sáng bắt đầu làm lộ rõ dần khuôn mặt già nua bên dưới chiếc mũ trùm đầu màu đen. Ông lão đưa hai tay kéo cái mũ ra trong khi ngước nhìn lên bức tượng lớn được đặt giữa bệ.
-Ôi, Polerza!
***
Tiếng kẽo kẹt của cánh cửa cũ lại vang lên. Ông quay lại. Một người đàn ông khác đang lách mình vào.
-Ồ, Heikio, vậy là ông lại đến trước. – người mới bước vào lên tiếng – Cánh cửa đó cần phải sửa lại, nếu không tôi sẽ không ở lại đây trong 20 năm tới đâu. Lại đây, giúp tôi một tay nào!
-Bớt phàn nàn đi, Scrolaten!
Heikio bước lại phía Scrolaten và nhận từ ông ta một gói khác, một đứa bé khác. Vẫn còn một đứa nữa đang nằm trong tay Scrolaten. Hai ông già đặt cả hai đứa bé lên bệ, cạnh đứa đầu tiên.
-Ông biết không, thật không dễ khi đem chúng tới đây. – Scrolaten lên tiếng.
-Sao vậy? Bộ ông đã quá già để vượt qua khu chiến sự sao? Mà này, xưng hô cho đàng hoàng nào, dù gì tôi cũng là sư huynh ông cơ mà!
-Hừ! – Scrolaten nhếch mép – Ông chỉ nhanh hơn tôi có hai giây mà thôi. – Mắt ông nheo lại – Mà nếu nói già thì chắc tôi phải thua ông chứ, phải không “sư huynh” – ông ta nhấn mạnh hai chữ cuối thật rõ.
-Thôi được, tôi thịu thua ông rồi, cãi bao nhiêu năm còn chưa mệt hay sao? Quay lại việc chính đi.
Cả hai người nhìn về phía ba đứa trẻ đang ngủ say sưa.
-Ba đứa?
-Ừ, ba.
Heikio lui ra một khoảng rồi bắt đầu đọc đều đều.
-Số phận đã chọn ra 3 con người để đảm đương sứ mệnh cho Ngài. Cả ba người hãy cùng nhau nỗ lực để hoàn thành sứ mệnh này để người người đều có thể trở về bên Ngài. Và đến khi kẻ truyền nhân trong 3 ngươi xuất hiện, hãy vinh danh muôn đời đức Polerza. – Heikio đưa cao tay, hướng ánh nhìn về phía đầu bức tượng người đàn ông phúc hậu mặc một tấm áo choàng như cái ông đang mặc.
Scrolaten xắn tay áo lên rồi lấy ra trong hư không một cái huy hiệu. Ông chau mày nhìn cho rõ biểu tượng trên đó. Một tia chớp. Ông mỉm cười.
-Cho ngươi, thiên sứ của pháp thuật! – Ông đặt nó lên mình đứa bé do Heikio mang về. – Hãy tôn vinh quyền năng của Ngài, hỡi Morgan Morganus!
Từ bức tượng tỏa ra một ánh sáng màu vàng rực rỡ. Scrolaten tiếp tục lấy từ không khí một cái huy hiệu thứ hai. Ông lại nheo mắt nhìn. Hình thanh kiếm.
-Cho ngươi, thiên sứ của sức mạnh! Hãy tôn vinh thần lực của Ngài, hỡi Fegaz Fegazon! – Ông đặt nó lên mình đứa bên cạnh.
Thêm một vầng sáng màu đỏ từ bức tượng lan ra. Scrolaten lặp lại động tác một lần nữa, nhưng ông không buồn đọc biểu tượng thứ ba.
-Cho ngươi, thiên sứ của trí tuệ! Hãy tôn vinh sự thông thái của Ngài, hỡi Taser Taserin! – Ông đặt chiếc huy hiệu lên đứa bé còn lại. Hình một vòng nguyệt quế sáng lấp lánh trong ánh sáng màu xanh phóng ra tượng Polerza.
Ba màu ánh sáng hòa vào nhau. Ngôi đền nhỏ sáng bừng một góc trời át cả ánh bình minh leo lét.
-Tôn vinh người, Polerza! – Tiếng hai ông già vang vọng.