GEMINI... - Chương 2
– Anh Triều, nguy rồi, tụi thằng Diêu bị ai đánh, nặng lắm..
Nghe thế Hải Triều vội vã đi về phía sân sau, hắn sững người khi thấy bốn thằng đàn em của mình đang nằm la liệt dưới đất, chung quanh còn đọng vài vũng máu, hắn quay sang hỏi một đứa đàn em
– Có biết ai làm không ?
– Dạ không, khi tụi em phát hiện ra thì chúng đã hôn mê rồi !Tụi này chơi độc quá, chắc là chúng dùng loại găng tay có lót thép và có gai , loại giày có bọc chì, lại nhắm toàn vào yết hầu với đầu gối nên mới thành ra như vậy!
Hải Triều khẽ rùng mình khi tưởng tượng cách ra tay của tụi này.
Xưa nay
có đánh ai thì hắn cũng chơi đúng luật, không bao giờ thèm dùng những thứ đồ chơi độc địa như vậy, tụi này có lẽ là những tên máu lạnh rồi.
– Anh Triều, nhìn này
Một thằng đưa cho Hải Triều một vật nhỏ màu bạc, một cây thập giá sáng bóng với những giọt máu đang từ từ rơi xuống, hắn bàng hoàng
– Lũ Thập Tự Chinh.!
– Anh Triều, hông lẽ tụi Thập Tự Chinh đó tính chiếm địa bàn của chúng ta sao?Phải cho chúng một trận !
– Mày im đi, mày biết gì về Thập Tự Chinh mà nói!
Một tên quát thằng vừa nói, Hải Triều im lặng. Trong tất cả các băng nhóm tại thành phố rộng lớn này, hắn không hề muốn đụng độ chỉ duy nhất Thập Tự Chinh. Chúng là một lũ tàn bạo, độc ác, khát máu, xem những trận đấu tranh giành địa bàn là những cuộc thánh chiến, chúng tìm thấy sự vui sướng khi những chiếc áo trắng đồng phục nhuốm đầy máu của đối thủ, ra tay bất kể đối thủ sống hay chết, đánh đến khi nào chán thì chúng sẽ bỏ lại trong vũng máu một cây thập giá bằng bạc
– Anh Triều, tụi em điều tra rồi, từ sáng tới giờ, không có ai lạ mặt vào trường cả!
– Vậy thì chúng vào bằng cách nào?
Hải Triều trừng mắt làm thằng đàn em toát mồ hôi hột
– ơ..em cũng không biết…chỉ có..có đứa nói với em là..là
– Cái gì thì nói lẹ lên – hắn quát
– Chỉ có vào giờ ăn trưa, mấy đứa khác thấy tụi thằng Diêu lôi Bình Nguyên Lập ra đây thôi !
– mày nói gì? Không có lý nào ?
Hải Triều cau mày, hắn không tin được những gì vừa nghe, nếu đúng là vậy thì kẻ nằm đây là Bình Nguyên Lập mới đúng . Chuyện quái quỉ gì đã diễn ra vậy?
– Bình Nguyên Lập !
– Bọn tao có chuyện muốn hỏi mày đây !
Hải Triều cùng lũ đàn em kéo vào phòng học, chắn trước bàn Nguyên Lập, mọi người trong lớp sợ hãi bỏ ra ngoài hết chỉ còn mỗi Chi Lâm ở lại. Hải Triều nheo mắt nhìn Nguyên Lập chờ đợi, ánh mắt cậu đảo một lượt những người xung quanh mình, dừng lại một chút ở Hải Triều. Nguyên Lập khẽ mỉm cười , nhưng nụ cười này khiến cho Hải Triều ngạc nhiên, nó không giống, ánh mắt đó không giống trước kia nữa. Trước đây, đôi mắt Nguyên Lập nhìn hắn đầy tình cảm bao nhiêu thì bây giờ, còn người trước mặt hắn chỉ nhìn hắn một cách vô cảm, ánh mắt lạnh nhạt, lóe lên những tia sáng ma quái. Chi Lâm tỏ vẻ hốt hoảng, cô bé tiếng lại gần Hải Triều
– Trần Hải Triều, anh muốn gì vậy. Nguyên Lập đâu có đi theo anh !
Ngay lúc đó, Hải Triều đột nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh người, hắn quay sáng nhìn Nguyên Lập, ngay lập tức bá khí ấy biến mất, hắn chống tay xuống bàn rồi hỏi Nguyên Lập
– Được rồi, nếu muốn yên ổn thì mau trả lời, mày có biết ai đã đánh bốn thằng đàn em của tao không ? Nghe nói hồi trưa chúng đã gặp mày ?
Đôi mắt Nguyên Lập tỏ vẻ ngơ ngác, cậu quay sang nhìn Chi Lâm cầu cứu, biết ý Chi Lâm liền đỡ lời
– Hỏi hay thật? Chúng bị đánh thì liên quan gì đến Nguyên Lập chứ ! Không lẽ các anh cho rằng cậu ấy làm việc đó? Thật là vớ vẩn. Các người đi đi, để cậu ấy yên.!
Hải Triều nhìn Chi Lâm rồi lại nhìn Nguyên Lập, cái bộ dạng rụt rè nhút nhát của cậu làm hắn phát mệt
– Được rồi, tao cũng không tin là mày có gan làm chuyện đó! Đi thôi tụi bay !
Sau khi bọn Hải Triều đi khuất, Chi Lâm mới thở phào rồi lại phì cười
– Cậu đóng kịch quá giỏi, làm Hải Triều phải tin sái cổ đấy , Bình Nguyên Long!
– Hừm, cậu nghĩ làm cái vẻ mặt hiền lành ngoan ngoãn của thàng Lập dễ lắm hay sao ! Khốn kiếp, làm tôi cũng đơ hết cả cơ mặt.
Con người đang nói chuyện với Chi Lâm khẽ xoa hai bên gò má rồi nắn lại cái cổ, sau đó nói tiếp
– Tốn công không vô ích, tôi đã phải nhuộm lại tóc, tháo hết mấy cái khoen tai, tẩy hình xăm đi mới diễn trọn vai đấy.
– Nếu không làm vậy thì ai tin cậu là Bình Nguyên Lập được chứ
Chi Lâm cau có nói, Nguyên Long chỉ khẽ nhếch mép
– Chỗ này thú vị hơn tôi nghĩ đấy !
– Mặc dù khi phát hiện ra là cậu, tôi cũng không vừa ý mấy vì không biết cậu muốn làm gì. Nhưng giờ thì tôi lại nghĩ khác. Trần Hiat Triều đáng phải trả giá cho những gì hắn đã làm với Nguyên Lập
– Cứ từ từ, chuyện vui vẫn còn ở phía trước mà !
– Có nằm mơ hắn cũng không tưởng tuợng được mình vừa to tiếng với boss của Thập Tự chinh đâu
– Uhm, hắn cũng không ngốc như ta nghĩ đâu , cứ chờ xem !
Chi Lâm nhìn kẻ đối diện với mình, cũng khuôn mặt xinh đpẹ đó, vẫn đôi mắt ấy, vẫn là giọng nói trong và cao , nhưng tính cách của hai anh em sinh đôi nhà Bình Nguyên lại đối lập nhau hoàn toàn, âu cũng là quy luật bù trừ.