GEMINI... - Chương 3
– Nguyên Lập, cậu khỏe chưa ?
– ơ, Chi Lâm, sao cậu đến đây, chẳng phải anh Long…
Cậu bé nằm trên giường bệnh mừng rỡ khi thấy cô bạn thân, nhưng ánh mắt mau chóng tối sầm lại khi thấy con người giống hết mình kia
– Nguyên Long, sao anh lại mặc đồng phục của em ?
– Thay đổi không khí một chút ấy mà, trường của mày cũng vui ra phét đấy Lập à ! Nhất là mấy anh bạn cứ ra sức lớn lối với tao !
Nguyên Long cười ranh mãnh khiến Nguyên Lập sợ hãi
– Anh…anh đã làm gì họ ?
– Chả làm gì cả ! Tao chỉ tự vệ thôi mà. Khỗ nỗi lúc đó tao quên mất là đôi giày tao mang có đúc mấy gam chì, rồi tao lại sơ ý đeo phải đôi găng tay lót thép luyện có gai này…chậc…
Vừa nói Nguyên Long vừa quăng đôi găng tay màu đen có những gai nhọn sáng bạc vẫn còn lấm tấm vài giọt máu lên bàn. Nguyên Lập tái mặt
– Long à, đừng làm vậy, em xin anh đấy…
– Đừng có lo, tao chưa làm gì anh Triều yêu dấu của mày đâu. Phải không Chi Lâm?
Nguyên lập đưa mắt hỏi C hi Lâm, cô bé chỉ cười
– Phải, phải đấy hải Triều vẫn còn cao số lắm.
Bầu trời mùa thu sau và trong xanh đến kì lạ. Giờ thể dục của lớp 11 náo nhiệt với môn chạy marathon và bóng ném. Trên sân thượng một nhóm học sinh vừa hút thuốc vừa quan sát bên dưới
– lạ quá anh Triều ơi !
Nghe thằng đàn em nói, Hải Triều nhìn theo ánh mắt của nó
– Bình Nguyên Lập, nó trở nên nhanh nhẹn khỏe mạnh thế kia từ lúc nào vậy 1 Hồi trước nó chạy một vòng sân là đã xỉu rồi mà . Nãy giờ em thấy nó chơi cả 5 vòng rồi mà vẫn không xi nhê gì hết trơn.
– Ờ, tao cũng không dám tin nó có phải là Bình Nguyên Lập hay không nữa !-một thằng khác gật gù
Không phải chỉ có chúng mới thấy thế, Hải Triều cũng không dám tin đấy là Nguyên Lập. Không phải là thằng nhóc yếu ốm yếu,lại nhút nhát hay bám theo nhìn hắn nữa. Cũng không phải là một kẻ hay im lặng chịu đựng người khác. Bình Nguyên Lập thật sự đã thay đổi, chính điều này cũng đã làm thay đổi ánh mắt của hắn nhìn cậu. Hải Triều chăm chú nhìn con người đang chạy dưới sân, một thân hình mảnh mai nhưng rất khỏe mạnh, nụ cười tự tin kiêu ngạo, ánh mắt quyết đoán, sáng lập lánh như phản chiếu tia nắng, đó có thực sự là Bình Nguyên Lập mà trước kia hắn ghét cay ghét đắng, xua đuổi như trừ tà hay không? Tại sao lại khác nhau đến như vậy ? những suy nghĩ của hắn chấm dứt khi một thằng đàn em lên tiếng
– Anh Triều, mấy đứa ở những trường thuộc khu Đông chúng ta nói là đã thấy bọn Thập Tự chinh xuất hiện ở đây ! Có lẽ khu Đông sẽ là mục tiêu tiếp theo cả chúng
Hải Triều cau mày, hắn nghiến răng
– Chúng không chỉ tàn bạo mà còn quá tham lam , chúng đã chiếm lĩnh cả khu Tây, rồi làm lần mở rộng sang cả khu Bắc và khu Nam, bây giờ còn tính san bằng cả khu Đông nữa thì coi sao được.
– Vậy giờ tính sao anh Triều ?
– Cứ chờ xem chúng có động tĩnh gì không đã! Đừng manh động!
-Vâng! À, chiều nay chúng ta đến xem tụi thằng Diêu thế nào rồi ! Không biết chúng đã tỉnh chưa ? Gần hai tuần rồi còn gì !
– Cũng được , Phải hỏi chúng xem kẻ nào đã ra tay !
Hải Triều gật đầu, ánh mắt hắn vẫn nhìn chăm chú vào bóng người trên sân trường. hắn không biết rằng việc này về sau sẽ khiến hắn khổ sở, đó chính là sai lầm lớn nhất của Hải Triều.