Đứa con bị chúa bỏ quên - Chương 4
Chap 4:
Bỗng chốc nó cảm thấy không khí trong lớp khá ngột ngạt. Nó quyết định sẽ lên sân thượng hóng gió một lát trước khi ra về. Hỳ hỳ, Những đợt gió mát cứ bạt vào mặt, vào tóc, vào cánh tay và cả cơ thể nó nữa. Nó dường như quên hết mọi chuyện xảy ra với nó ngày hôm nay. ” Sống lâu trong cái khổ, nó quen khổ rồi ” ( đạo văn đó ^^), nó nghĩ ” coi như chuyện hôm nay là một cơn gió thoảng qua đời nó vậy”. Nó tiến gần đến lan can, dang rộng hai tay nhoài người ra phía trước để đón những đợt gió mát đang ùa về. Chợt, nó nghe thấy tiếng ai quen quen, hình như là nhỏ Trang. Nó bèn cúi mặt xuống thì thấy nhỏ Trang đang đứng ở dưới sân trường, bên cạnh nó là đám học sinh nữ mặt đứa nào cũng có vẻ hình sự lắm ;)).
– Bảo mày đừng có nghĩ quẩn mà làm liều nha cưng.
Nghĩ quẩn gì nhỉ? Nó phân vân.
– Bảo mày xuống đây, không được tự tử nghen cưng. :-O
Cái gì, tự tử á. Nó đâu có điên.
– Có cần thiết vì thất tình mà mày chết sớm vậy không hả con? Nó hét lên đầy tức tối.
Thất tình? Mình đã yêu ai đâu mà thất tình nhỉ? Chợt! Nó phá lên cười khi hiểu ra sự việc. Nhỏ Trang đúng là lắm truyện, chắc nghĩ mình thất tình cái thằng Minh kia nên nghĩ bậy đó mà ( ^^ còn lâu nhá đời thằng Bảo sau này ối zai đẹp bám theo ;)). Nó Nhoài người ra phía trước, tính nói rõ cho con Trang hiểu thì bỗng ….. Crack, 1 thanh chắn lan can bị bong ra, nó mất thăng bằng và lao mình ra phía trước.
Ngã ư? Nó nghĩ
(Đúng rồi đấy cưng ;)) yên tâm đi tác giả chỉ cho cưng ngã từ tầng hai xuống thôi không chết đâu mà sợ ^^)
Chúa ………. Ngài định giết con thật sao
Và sau 1 vài tích tắc, nó đã chạm đất, nhưng khác so với nó tưởng tượng, nó đụng phải vào cái gì đó mềm mềm. Đúng rồi, rất mềm và khá ướt át vì môi nó còn cảm nhận được mà ;)). Trời mà còn ngọt nữa, nó chỉ kịp cảm nhận thế thôi và rồi mắt nó nhắm nghiền lại. Trong cơn mê man nó nghe thấy tiếng ai đó:
– Luân, Luân mày có sao kô?
– Tao không sao, tụi mày khỏi lo!
– Không lo làm sao đc, mày…..
– Thằng này là ai, sao lại va vào mày
– Nó ngã từ trên lầu xuống, may mà tao kịp đỡ hỳ hỳ ;))
– Đỡ cái con khỉ, mày mà sao thì biết ăn nói với má mày thế nào
– Ừ thì h tao vẫn khỏe mạnh đó thôi. Thế còn thằng nhóc này tính sao đây?
– Trăng sao gì, đã có bố mẹ nó lo rồi. Về !!!!
– Ơ ……….
” Anh Luân, anh Luân, anh Luân” tiếng tụi con gái vẳng vặng bên tai nó, Luân là ai nhỉ? Đó là người đã cứu mình sao. Nó cố mở mắt ra để kịp nhìn ” ân nhân ”, nhưng nó chỉ thấy bóng người khuất xa và không còn cảm giác gì nữa.
Phòng Y Tế Trường XY 5:00 pm
” Mình ở đâu đây ” khẽ mấp máy môi, nó cố mở mắt. Khắp người nó đau nhức, đặt biệt là nó đang nằm trong một căn phòng trắng toát. ” Lẽ nào đây là thiên đường …. ” :-O
– Tỉnh rồi à cưng? ;))
Tiếng nói của nhỏ Trang đưa nó về với thực tại ( là nó chưa chết ^^ ). Nó gắng nhổm dậy nhưng chân tay nó giờ đây mềm nhũn ra, không tuân theo ý muốn của nó gì cả.
– Tỷ …. đây là đâu dza.
– Hỳ hỳ, phòng y tế chứ đâu. Mài lên đây chục lần mỗi tháng rùi mà còn không nhớ à. Hay là rớt từ trên tầng 2 xuống, mất trí rồi 😀
Nhắc tới nó mới để ý. Đúng là phòng y tế rồi, hihi nó nhìn con Trang rùi cười trừ với nhỏ một cái. Mà nó chợt để ý, nó ngã từ tầng 2 xuống mà người chỉ sây sát chút đỉnh ở củi trỏ à. Àhh đúng rồi ” ân nhân ”.
– Tỷ ơi…. Tỷ có biết ai đã đỡ đệ không? ^^
– Ủa tao tưởng mài không biết.
Nhắc đến ” ân nhân ”, mắt nhỏ sáng lên. Nhỏ hít một hơi thật sâu, nhún vai một cái rồi bắt đầu buông những lời vàng ngọc.
– Hỳ hỳ, số mày hên thật đó trong một ngày được làm đối tượng của 2 Mỹ Nam.
Nhắc đến mỹ nam, mặt con nhỏ đó đã hiện lên dòng chữ ” dê trai cấp độ x rồi ”.
– Thế hắn trông thế nào? ( Nó cũng tò mò rùi ta ;))
– Ồhhhh….. Cực Kì đẹp zai ….
Rồi một tràng pháo liên thanh bắn ra:
. Tên: Kim Thiên Luân ( đặt tên thế này có chuối ko nhỉ ;))
– Ngày Sinh: 1671993
-Chiều Cao: 1m78
– Sở Thích: ……
– Sở Ghét: …….
Nó chỉ biết há hốc mồm rồi hỏi một câu ngây ngô:
– Sao Tỷ biết rõ thế ;))
– Cưng ngây thơ quá, zai đẹp ai mà tỷ không biết ^^ ( công nhận đúng thiệt) ” Anh ” Luân này là người đứng đầu trong 10 nam sinh hót nhất trường nam sinh XY thôi. Hehe còn a Minh chỉ xếp số 3 thôi ;)).
Nói đến đó, nó nhìn thấy trên mặt nhỏ Trang 2 trái tim khổng lồ với dòng chữ ” Anh ấy thật là đẹp zai ” ( máu dê lại nổi lên rồi 😀 ).
– Mà này, mày nghĩ gì mà lên sân thượng làm liều thế?
Giọng nhỏ Trang lanh lảnh làm nó giật mình
– Liều cái gì mà liều?
– Chứ không phải cưng thất tình mà lên đó làm liều à ;))
– Trí tưởng tượng của tỷ phong phú quá rùi đấy. Đệ lên đó hóng gió thôi.
– À thế mà tao cứ tưởng… Hỳ hỳ mày có mún nghe chuyện của a Minh không ^^
– Chuyện gì, kể đi?
Dù nói vậy nhưng trong óc nó bây h, nó chỉ mún tìm hiểu về ” ân nhân ”, nó mún nói lời cảm ơn với hắn.
Còn nhỏ Trang, tiếp tục bài thuyết minh của mình.
– Thế này nè, hóa ra hắn tặng hoa nhầm cho mày. Hì hì người hắn mún làm quen là con nhỏ Linh lớp bên ;))
… Cái kiểu vừa nói vừa cười lấp lửng của nhỏ làm nó tò mò. Linh nào nhỉ
– Lưu Gia Bảo Linh, thảo nào ảnh nhầm hì hì.
Nó nhìn tôi cười gian rùi nói tiếp ( khiếp con này làm gì mà cười lắm thế :”> )
– Cưng bỏ hắn ra khỏi bộ nhớ đi.Mà nãy tao gọi cho ba má mài rùi. Lát để tao đèo mày về.
– Trời, chuyện mày kể chuối cả nải ^^. Yên tâm đê thằng đó không phải tuyp người của tao ( à kinh đây ;)) .
Nhỏ Trang chốt hạ một câu cuối cùng:
– Ừ Về thôi !!!!!!!!!