Nội dung truyện
Khi Vệ Quốc thốt ra câu “Cháu, có được không?”, đừng nói bà giáo sư, ngay cả bản thân anh cũng giật mình.
Ồ, không ngờ Lữ sư phụ cũng thoáng quá chứ! Trông không ra đấy! Một người phóng khoáng, tư tưởng cởi mở đi trước mọi người như anh, chắc chắn là người tiên phong của thời đại! Nói không chừng, Lữ sư phụ rất có thể là một người theo nghệ thuật hành vi ngầm đó nha!
Nghĩ thế, ánh mắt của Đơn Nhất hướng về anh đã được chuyển thành sự sùng bái chỉ trong tích tắc.
Người theo nghệ thuật trình diễn không ít cũng không nhiều, nhưng những người được công chúng biết đến đa số là nghệ sĩ công khai, còn những nghệ sĩ có tài năng thật sự thường rất kín đáo, thâm tàng bất lộ, chỉ có thể từ ánh mắt của họ mà đoán được vài phần mà thôi. Các nghệ sĩ ngầm này, mới chính là những người dẫn dắt thời đại chân chính, những thân phận khác mà họ dùng làm lớp vỏ bọc che dấu bên ngoài thường ghê gớm hơn nhiều , từ người mẫu cho đến các nhà thiết kế, không đâu là không có, họ thúc đẩy sự phát triển của xã hội, làm gia tăng GDP, là công thần của quốc gia, là mẫu mực của thế giới!
Mà đây là lần đầu tiên cậu nghe nói nghệ sĩ của nghệ thuật hành vi lại là một lao công.