Chuyện tình chàng pháp sư - Chương 11
Chuyện tình chàng pháp sư – Truyện gay hay – Chap 11
“Ha ha, ta là pháp sư chân chính nên chẳng bị quyến rũ bởi nữ sắc” – Daniel cười thầm khi cô nàng quay gót bỏ đi. Chàng quay về phía Yurius vẫn còn ngồi bệt trên cát, quần áo lấm lem bụi đất và hai vai thì đang tướm máu tươi. Chiếc áo Theca cũng bị rách vài chỗ vì những móng vuốt sắc nhọn của con rồng kia. Daniel làm phép trị thương cho Yurius xong thì cũng khom xuống nhặt những viên sỏi đổ ra. Vừa nhặt vừa đếm. Trong khi Yurius ngồi nhìn với vẻ mặt có gì đó hơi hoảng sợ. Daniel đếm xong thì hỏi Yurius:
– Sao ông nói láo vậy? Đủ 100 viên rồi mà?
– Vậy à? – Yurius bối rối – Chắc tôi nhớ nhầm…
– Nhầm cái gì mà nhầm? – Daniel không hài lòng với câu nói ấy – Hôm qua ông bảo còn ba viên. Lúc nãy thì nói là còn hai viên. Nãy giờ chúng ta mới giết được có 7 con quái vật và ra bảy viên sỏi cho tôi cả. Như thế rõ ràng ông đã xong nhiệm vụ nên cho dù ai kết liễu quái vật thì đều ra sỏi cho người chưa xong, là tôi đấy!
– Ơ… tôi cũng không hiểu – Yurius không biết bịa chuyện gì để nói
– Thôi đừng có xạo! – Daniel ngồi xuống sát bên Yurius và đối diện chàng – Nếu ông không chịu nói thật thì tôi tự làm nhiệm vụ tiếp, không cần ông giúp đâu!
– Tôi không biết thật mà – Yurius nói và ánh mắt hơi né tránh tia nhìn sáng quắc của Daniel
– Thế à? – Daniel đứng lên, quay bước đi – Vậy thôi tôi đi làm nhiệm vụ tiếp đây. Cảm ơn ông đã phụ tôi! Tôi xin lỗi đã làm ông mất thời gian.
Yurius không kịp suy nghĩ gì, vội vàng ngồi dậy níu lấy tà áo thụng màu vàng đang tung bay theo những cơn gió mạnh miền hoang mạc, miệng kêu to:
– Daniel đừng bỏ tôi mà! Tôi nói dối vì tôi không muốn xa bạn thôi!
Daniel đứng lại nhưng không nhìn lại. Bởi chàng đang dấy lên trong lòng một xúc cảm kỳ lạ. Có lẽ là sự ngạc nhiên. Sao Yurius lại không muốn xa mình? Xong nhiệm vụ thì phải về gặp Trưởng bối để được chuyển thành cấp chiến binh cao hơn, Phantom Ranger, mới phải chứ. Rồi Daniel quay lại thì Yurius đã đứng sát bên tự lúc nào. Ánh mắt của Yurius từ trên phủ đầy nét buồn xuống con người nhỏ bé của Daniel làm chàng hơi xúc động. Có lẽ Yurius nói thật, hắn ta buồn khi phải xa mình. Sao một chiến binh mà sống tình cảm thế nhỉ?
– Sao nói chuyện dở hơi thế? – Daniel nhỏ nhẹ – Xong nhiệm vụ thì phải về trình Trưởng bối để tiếp nhận cấp bậc cao hơn chứ. Tôi cũng thế mà. Không lẽ cứ làm hai thằng lèng èng lưu lạc thế này mãi sao?
Yurius toan nói “như thế càng hay” nhưng chàng kịp kềm lại. Sinh ra và lớn lên tại một vùng đất hoang vu bậc nhất thế giới này, chàng Dark Elf cô đơn Yurius cảm thấy sẽ thật tuyệt vời nếu có một người như Daniel suốt đời làm bầu bạn. Chàng chẳng cần cấp bậc gì cao hơn nữa, chỉ cần những ngày tháng vui vẻ, nô đùa cùng nhau mà chàng vừa được trải qua. Thời gian ấy quá ngắn ngủi và Yurius vẫn muốn kéo dài thêm nữa. Chàng cũng không hiểu sao mình lại quyến luyến Daniel đến vậy.
– Tôi chẳng cần cấp bậc cao hơn để làm gì đâu – Yurius nói
– Nói thế nghe sao được – Daniel lắc đầu – Cấp bậc cao hơn thì có thể tiêu diệt những kẻ thù mạnh hơn. Như ban nãy, nếu Yurius đã trở thành Phantom Ranger thì chẳng để con rồng kia hiếp đáp dễ dàng đến vậy.
– Không chắc đâu – Yurius nói – Cô gái kia có phép thuật lợi hại nên mới giết được con rồng ấy. Không nghe tiếng thét uy mãnh của cô ta sao?
– Trời đất ơi có gì mà lợi hại – Daniel cười ngất – Đó chỉ là một phép thuật tấn công bình thường của các phù thuỷ tộc Dark Elf thôi.
Thấy Yurius im lặng, Daniel tiếp tục nói bằng giọng ôn tồn:
– Cô gái ấy là một Spell Howler, phù thuỷ cấp 2 của tộc Dark Elf. Phép cô ta dùng tấn công con rồng là Hurricane. Một Spell Howler khi tấn công phải thét lên như thế. Phải đến 5 luồng Hurricane mới giết được con rồng thì có lẽ cô ấy cũng mới được nâng lên cấp bậc Spell Howler mà thôi.
– Khi Yurius trở thành Phantom Ranger, ông chỉ cần bắn khoảng 4 đến 6 loạt tên là có thể giết con rồng ấy rồi – Daniel lại nói nữa – Nếu có tôi, đã trở thành Prophet, pháp sư cấp 2, ban phép hỗ trợ cấp cao cho ông thì chỉ cần tối đa 3 loạt tên mà thôi.
– Chúng ta, ai cũng phải phấn đấu để trưởng thành hơn và tiến xa hơn – Daniel tiếp tục – Phải tạo dựng những chiến công, sự nghiệp để đời hoặc ít ra không làm mình hối hận. Chứ cứ tung tăng vui đùa mãi thì phí hoài tuổi trẻ hết Yurius à!
Trong khi giảng giải cho Yurius, bàn tay Daniel luôn giữ lấy bàn tay của Yurius và bóp thật chặt như muốn những lời của chàng thấm sâu vào trí não của gã cung thủ dở hơi này. Thật ra, việc đó không cần thiết vì không biết tự khi nào, những lời nói của Daniel như là kim chỉ nam cho Yurius và chàng tự nhiên ghi nhớ tất cả, kể cả cử chỉ, hành động lẫn giọng nói của Daniel. Có điều, Yurius đang có một cuộc đấu tranh, mặc dù chàng không biết rõ, đó là cuộc đấu tranh giữa lý trí và tình cảm.
– Thôi vui lên đi nào – Daniel lại cất tiếng – Sau này chúng ta vẫn còn nhiều dịp gặp lại nhau mà. Còn bao nhiêu nhiệm vụ đang chờ chúng ta phía trước. Có phải chết đâu mà sợ không còn ở bên nhau nữa hả.
Yurius cười gượng và đôi mắt vẫn chưa phai nét buồn rầu. Đúng là tạo hoá trớ trêu, một người cao to như thế lại là chiến binh nữa chứ, thế mà lại yếu đuối hơn hẳn một anh chàng pháp sư nhỏ nhắn. Daniel bóp mũi Yurius, day qua day lại mấy cái, rồi nói:
– Thôi đi thu thập nốt mấy viên sỏi nữa rồi tìm chỗ nào tắm cho sạch sẽ trước khi về nào!