Cá chết đuối - Chương 3.2
“ Tao lạy mày luôn. Tao xin! Tự mày ngẫm ra đi. Giờ tao đi PS3 với thằng Gấu đây“
Nó đứng phát dậy, kéo sền sệt thằng Gấu đi trước khi thằng kia kịp ăn hết miếng há cảo cuối cùng của nó, để mặc tôi bơ vơ. Bạn bè tốt thật! Không sao, không có tụi nó thì còn thằng Núi. Tôi quay qua bàn của nhỏ Bốn Mắt, nơi mà thằng Núi đang phải chịu cực hình về cái hầu bao của mình. Nhìn cái bàn của bọn nó mà tôi thấy thương cho Núi thật. Hai con kia rõ rằng muốn ăn để giết người mà.
“ Ê, Núi. Lên mạng Đột kích với tao không? “
Tôi tính cứu nó ra khỏi cái cực hình của hai con quỉ cái kia. Nhưng lại quên mất một điều, Núi bây giờ không còn là Núi vô chủ nữa, mà quyền sở hữu Núi đã thuộc về nhỏ Bốn Mắt. Cái gì chứ rơi vào tay nhỏ thì …
“ No! Núi không được đi. Tý nữa Núi phải đi nhà sách với ấy mà, phải không? “
Bốn Mắt mỉm cười thiệt là dễ thương nhìn Núi. Nhỏ này thích làm chủ những thứ của mình, thật ra thì dù không làm chủ cũng đã rất độc đóan rồi. Tuy nhiên thì thằng này thể nào cũng chối bay chối biến. Núi bị dị ứng với nơi có nhiều chữ. Cái gì chứ đi nhà sách đối với nó còn hơn là phải lao động công ích mỗi tháng nữa.
“ … Được thôi “
Núi ngập ngừng gật đầu. Nó gật đầu … Mà cái gì? Tôi nghe vừa nghe cái gì? Thằng này chịu đi nhà sách sao? Chuyện hi hữu của thế giới! Chuyện không tưởng! Sao thằng này nó lại có thể bỏ qua sức cảm dỗ của em Đột kích mà đi vào cái nhà tù kia chứ? Bỏ bạn bỏ bè nữa chứ? Có bồ rồi là vậy đó hả?
Hình như, tôi hơi bị bực thì phải.
Mà cũng hình như, nhỏ Bốn Mắt trong thóang chốc có nhìn tôi cười mỉm thì phải.
Quai quái!
“ Đó! Nghe không Cá. Núi từ nay không đi chơi theo mày nữa. Núi phải đi học với tao! “
Bốn Mắt vừa nói vừa cười. Nụ cười nó dễ thương thế nhưng sao dễ ghét quá à. Tôi không thèm nhìn nó nữa, chuyển qua Núi, tôi hỏi.
“ Mày có người yêu xong quên bạn bè hả thằng kia? “
“ Không phải … mà là tại tao đã hứa với Bốn Mắt rồi nên .. “
Núi cười khổ nói. Tự nhiên, hình như tôi vừa bỏ nhầm rau dắp cá vào miệng thay cho miếng há cảo phải không ta. Lưỡi chát chát nhỉ. Khó chịu thật.
“ Ok! Sao cũng được. Vậy tao đi. Mày trả tiền luôn bàn này nhé “
Ở một nơi nào đó, có bốn đứa bạn tốt nào đó, đang hí hửng cười với nhau.
“ Cá vào tròng rồi”
“ Chiến dịch hành hạ bắt đầu “
“ Bậy! Chiến dịch hạnh phúc bắt đầu “
“ Ờ… mà tụi mày, cần tao thắp nhang cho tụi nó trước không? “
“ Rảnh quá cha! “
Dạo này hơi bị bực!
Không hiểu sao Bốn Mắt cứ bám thằng Núi cứng ngắc, không chịu buông ra nửa bước nữa. Thằng Núi có phải là đồ của riêng nhỏ đâu chứ? Cướp mất của tôi một thằng bạn để chơi Đột kích. Buồn nhỉ…
Chuông di động vang lên. Cái giọng ngang phè phè đang nghêu ngao ấy chẳng thể nào nhầm được, của thằng Núi. Vì Hội Điên là Hội Điên, nên di động của đứa nào cũng có sẵn mấy bản thu âm giọng của mỗi đứa trong hội, đặt làm chuông báo đặc biệt đối với mấy đứa thành viên. Chỉ cần nghe nhạc là biết ngay đứa nào gọi. Cái đó, cũng được coi là đẳng cấp pro mà Hội Điên tự phong cho mình.
“ Gì vậy mày? “
“ Tao nhớ mày! Mang phở cho tao !!!!!!! “
Giọng Núi nghe như mếu ở trong di động. Không biết chuyện gì xảy ra nữa. Nhỏ Bốn Mắt **** thằng này như trứng, cưng nó như hoa cơ mà? Sao lại để nó cầu cứu tôi nhỉ?
“ Nghe giọng thảm thế? Có chuyện gì sao? “
“ Ờ … Đại khái là… giờ tao đói! Mang phở qua cho tao đi!!!! Plz ~~~~ “
“ Mày … “
“ Mày không mang qua cho tao là tao chết đó! Tao nói thiệt đó! Mang qua đi nha! Nha! Cá ~~~ “
Giọng nó thống thiết ở trong điện thoại làm tôi thấy vui vui. Nhìn người khác khổ sở đúng thật là niềm hạnh phúc của mình.
“ Ok! Tý nữa tao mang qua “
“ Ok! Love you! “
Cái thằng này, chỉ cần liên quan đến free và phở là ai nó cũng nói được chữ love hết á. Sẽ có ngày chết vì cái tính đó cho coi.
Tôi mặc cái áo thun vào rồi chạy xuống nhà, mở cái giọng xin xỏ thường xuyên.
“ Mẹ ơi mẹ! Làm con bịch phở! Con mang qua cho thằng Núi “
Cũng may ba cái giờ này thì quán vắng khách nên việc lấy được bịch phở từ mẹ tôi chẳng khó khăn gì lắm. Dù sao thì bà cũng thuộc loại dễ chịu.
“ Dạo này không thấy nó qua nhỉ? Mẹ nhớ nó ghê! Cái vòi nước tầng hai bị hư rồi … “
Bà nói rồi nhìn tôi, khẽ thở dài một cái. Biểu hiện gì đấy?
“ Mày với Núi tiến đến đâu rồi Cá? Kêu nó qua đây ở luôn đi cho tao nhờ mấy việc coi! Có đàn ông con trai trong nhà cũng đỡ đi một chút “
Còn bà chị này nữa, nói câu đó là ý gì đấy?
“ Hai người vừa phải thôi nhé! Bộ con không phải là con trai à? Nói cái kiểu gì kì thế? “
“ sign … Mẹ có nói gì đâu, chỉ là … mấy chuyện cần đến đàn ông con trai trong gia đình con đều không làm được cả. Có thằng Núi thì sẽ rất đỡ thôi “
“ Phải đó! Một thằng vô dụng như mày, cầm có mỗi cây búa không cũng để nó rớt xuống chân thì làm được gì? Mày đừng nói mày làm được đi. Tao nghe đến mòn cả tai rồi mà không thấy cái sự làm được của mày ở đâu ráo. Tốt nhất là cưới phắt thằng Núi, vác về đây cho tao nhờ. Mẹ nhỉ?“
Bà đưa mắt nhìn tôi.
“ sign … Ừ … Như vậy cũng tốt. “
NHÀ VẬY ĐÓ TRỜI!
Người thì mất lòng tin ở con trai quá mức cần thiết. Người thì coi thường em trai đến mức quá đáng. Nhà chỉ có ba người, tôi là thằng con trai duy nhất, vậy mà đối xử với tôi như vậy đó. Ức chế ghê không? Đặc bịêt là mỗi khi nhắc đến thằng Núi, giá trị của tôi giảm hẳn từ mức không trở thành âm luôn. Đồng ý là tôi không có khiếu về mấy vụ lặt vặt như điện nước, nhưng chí ít về công nghệ thông tin tôi đâu có mù? Sao không ai mở rộng tầm nhìn hết vậy, toàn đặt nào là ống nước hư, cầu giao cháy, đồng hồ nước có vấn đề, đèn không sáng được, tivi nghe không rõ, đầu đĩa chạy không được vào người tôi. Mấy cái đó đi gọi thợ chuyên ngành mà sửa chứ? Cái gì cũng đùn vào tôi cứ như tôi là người đa năng á. Có phải trên đời này đứa nào nó cũng có khả năng làm mấy việc đó tốt quá mức tưởng tượng như thằng Núi đâu. Đem tôi so sánh với nó sao được? Mỗi người có một sở trường riêng chứ, đúng không?
Nói gì thì nói, việc tôi cảm thấy không thể nào chấp nhận được nhất vẫn là chuyện tôi bị ghép đôi với Núi mà hai người phụ nữ đáng kính nhà tôi vẫn coi như không. Bà chị còn hùn vô với đám Hội Điên còn lại mới gớm nữa. Không hiểu dây thần kinh của mọi người có bị đứt cái nào không!?
“ Xong chưa mẹ? Đưa con con đi luôn “
Nhưng mà dù sao tôi cũng quá quen với chuyện này. Nên có tức, tôi cũng chỉ tức trong lòng thôi, ngu dại gì mà biểu hiện ra ngoài. Hai người phụ nữ mảnh mai yếu đuối nhà tôi sẽ làm tôi thân tàn ma dại mất. Kinh nghiệm thương đau nhiều rồi.
“ Đây, đi về sớm nghen con “
“ Con biết rồi “
“ Sớm trao thân cho nó luôn đi cưng “
“ Mơ đi! Nó có bồ rồi “
Tôi nói với lại rồi phóng xe đi mất. Có ai mà ngờ rằng, cái bà ác quỉ nhà tôi vừa mới nghe câu đó đôi mắt lóe lên một tia sáng nguy hiểm.
Đã bảo rồi, đời nó trái ngang lắm em ơi …
Vào một buổi chiều đẹp trời, tiếng chuông điện thọai réo rắt khúc nhạc éo eo quái gở vang lên.
Ác quỉ có xuất hiện chăng?
“ Alo? Cưng đó hả? “
“ Sisss! Có chuyện gì hả? “
“ Nghe loáng thoáng đâu thằng em rể sis nó có bồ sao? “
“ À! Thông tin truyền đến tai sis nhanh nhỉ. Chuyện là thế này này …“
5 phút trôi qua với lời thì thầm của gió thoảng
Rồi 10 phút đi tiếp theo con đường của thời gian
Và không lâu sau đó, giọng cười khằng khặc của một cô gái mĩ miều rú lên.
“ Diệu kế! Diệu kế! Tại hạ khâm phục! Cần sis giúp một tay không? “
“ Có! Có chớ! Sis giúp được thì tốt quá “
“ Ok! Vậy thì vầy nhé … “
Người ta thường có câu, chuyện gì đến thì sớm muộn sẽ đến mà thôi…
Cứ cầu trời ai đó sẽ bình yên đi