3K - Chương 1
Chap 1
Mây trắng cứ lững lờ trôi một cách bình thản, nhàn nhã cũng như chính cuộc đời tôi vậy. Được nuôi dạy trong một gia đình có hai phụ huynh, một anh trai và một em gái. Tuy không gọi là giàu có gì nhưng cuộc sống gia đình cũng khá thoải mái, không lo nhiều. Học hành bình thường, không xuất sắc nhưng cũng không phải tệ. Suốt 3 năm cấp 3 rồi đến thời Đại học, tất cả đều trôi qua thật bình thường. Phụ huynh hỏi tôi có muốn du học không. Du học ư? Du học có nghĩa là sẽ phải xa gia đình, sẽ phải vừa làm vừa học trong 4 năm tiếp theo. Nhưng có thể đây sẽ là bắt đầu cho những điều mới lạ trong cuộc đời tôi. Vậy nên, 22 tuổi, tôi sang Hawai du học. Nghe Hawai là thấy cả một thiên đường, chắc hẳn ở đó phải náo nhiệt lắm. Nhưng với tôi thì không, hai vị phụ huynh của tôi có anh nuôi ở đó nên 4 năm du học của tôi chẳng khác gì ở nhà. Có đi làm thì cũng là làm mấy việc nhỏ nhỏ, không được làm quá sức, tiền học thì có phụ huynh chu cấp, ăn uống thì có cậu nuôi lo.
26 tuổi, tôi tốt nghiệp, khi đang chuẩn bị về nước thì bất ngờ tôi được nhận vào làm ở một công ty ở New York, thế là tôi quyết định ở lại và bắt đầu cuộc sống tự lập. 3 năm lại trôi qua, công việc văn phòng nhàn hạ, lương kha khá, đồng nghiệp vui tính, cấp trên tốt bụng.
Cuộc sống của tôi không có gì đáng phải phàn nàn cả, mọi việc đều suôn sẻ tốt đẹp như là một sự sắp đặt sẵn. Có thể ai đó mong ước một cuộc sống như tôi nhưng tôi lái thấy cuộc sống của tôi thiếu cái gì đó. Con người sống êm ả quá lâu đâm ra thấy chán, muốn có một cái gì đó xáo trộn, khác lạ cho cuộc đời nó thú vị. Tôi quyết định nghỉ việc, trở về nước đoàn tụ với gia đình. 7 năm xa cách, nhà tôi đã có nhiều thay đổi, anh trai chuẩn bị có vợ, em gái cũng đã có người yêu, thế nào nhị vị phụ huynh của tôi cũng sẽ phàn nàn về vấn đề tình duyên của tôi cho xem.
—————————————–
Máy bay hạ dần độ cao. Những đám mây từ từ trôi xa nhường chỗ cho không gian rộng lớn của buổi tối rồi đến những ánh đèn lung linh từ những tòa nhà.
11:30 PM Cậu ngửi được mùi không khí thân thương của quê hương. “Ta đã trở về đây.”
Không báo với gia đình, cậu muốn tạo cho họ sự bất ngờ. Nhưng câu không thể nào biết được lần trở về này sẽ khiến cho cuộc sống của câu ko còn bình yên như trước.
Taxi dừng lại ở trước ngõ, cậu kéo vali dọc theo con hẻm nhỏ, ánh sáng từ những cây cột đèn vẫn như ngày ấy, cứ u u mờ mờ. Cảm giác bước trên con đường thân thuộc với những sự vật quen thuộc làm lòng cậu nao nao vui sướng. Rẽ qua góc kia là đã đến, căn nhà 2 tầng, phía trước có trồng dàn khổ qua xanh mướt, cách cửa màu xanh da trời nhạt và cái chuông màu đen cũ kĩ.
Reeeeeeeeeeeeeeeeee….ng
5 phút… 10 phút… cậu ấn chuông lần nữa
5 phút… 10 phút… 15 phút…Không một động tĩnh.
“Đèn sáng mà ta.” Cậu tự hỏi
“Bố ơi!” Cậu la to. Đột nhiên đèn trong nhà tắt ngúm. Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chẳng lẽ họ không muốn gặp cậu, không muốn cậu trở về. Mà không, chắc là họ tưởng người lạ đến quấy rối chăng.
“Bố ơi! Con là Hòa Tây đây. Mở cửa cho con.” Không thấy ai trả lời. Cậu bắt đầu lo lắng cho cái ý nghĩ của mình là sự thật. Có khi nào sự trở về của cậu bây giờ không phải là mong muốn của họ? Cậu đập mạnh vào cửa cổng. Lạ thay, cánh cổng bật mở.
Cánh cổng không khóa. Cậu vội kéo vali đi vào. Cánh cửa trong chỉ khép hờ. Linh tính mách bảo là có chuyện gì không lành, xưa nay không bao giờ mà nhà cậu lại để cổng như vậy cả. Cậu đẩy nhẹ cánh cửa kính bên trong, bước nhẹ nhàng vào trong nhà mò tìm vị trí công tắc đèn. Đèn bật sáng, cậu thấy bố cậu đang ngồi trên ghế sofa, mái tóc đã có vài sợi bạc. Chắc là bố ngủ quên khóa cửa đây, ti-vi vẫn để mở nên chắc không nghe tiếng cậu gọi. Thở phào nhẹ nhõm, cậu khẽ bước lại, ôm lấy từ sau lưng. Có thứ gì nhơn nhớt, ẩm ướt dính vào tay cậu.
Chất lỏng màu đỏ tươi. Máu!
Máu loang đầy trên người bố, tim cậu như ngừng đập. Chuyện gì đã xảy ra thế này? Trở về nước để đoàn tụ với gia đình và tìm kiếm một sự khác lạ. Nhưng cậu không muốn sự khác lạ lại như thế này? Tim cậu đập nhanh, hơi thờ dồn dập như có cái gì đang chặn lại ở cổ, đầu cậu như muốn nổ tung.
“Bố! Bố!” Cậu gào lên, rung rẫy ôm lấy bố cậu, nước mắt trào ra. “Bố tỉnh lại đi! Con về rồi! Bố ơi!” Cái cảm giác mất mát thật đáng sợ, nó như từng nhát dao cứa vào tim cậu không ngừng.
ĐÙNG! Tiếng súng nổ vang từ trên lầu. Cậu đặt bố xuống, vội chạy lên.
Trước mắt cậu là một cảnh tượng hãi hùng, em gái cậu người bê bết máu, nằm thoi thóp trên hành lang. Cậu chết đứng, nước mắt trào ra nhiều hơn, làm nhòa đi tất cả trước mặt cậu. Cậu tự nhũ với lòng, tất cả đây không phải là sự thật, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Có thứ gì cứng chĩa sát vào đầu cậu. Click! Tiếng lên cò súng.
Cậu có sợ chết? Có! Nhưng lúc này thì nỗi sợ ấy không bằng nỗi đau mất người thân đang dâng trào trong lòng cậu. Cậu muốn băm vằm kẻ sát nhân ấy ra hàng trăm mảnh. Cố gắng hít thở bình thường, nước mắt ngừng chảy. Bất thần, cậu cúi xuống thật nhanh, gạt đi cây súng trên tay kẻ thù và thụi vào bụng hắn một cú. Tên ấy ngã sóng xoài ra sau. Cậu nhào tới chộp lấy cây súng.
Bốp!
Một bóng đen lớn từ đằng sau ụp đến, nện cậu một cú vào đầu, rồi bẻ quặt hai tay cậu ra đằng sau. Tên này quá mạnh, dù chống cự hết sức nhưng không thể nào thoát ra được. Tên còn lại lồm cồm đứng dậy, cầm lấy cây súng chĩa về phía cậu. Tay hắn từ từ kéo cò và…