Xin lỗi, Anh yêu cậu ấy!!... - Chương 8
Phần 8
Điện thoại reo, chắc là Huy lại gọi hẹn đi chơi đây mà. Cả tháng vừa rồi Huy lo làm hoàn thành phần mềm khách giao cho kịp cái deadline, nên không gặp Tùng rồi. Thậm chí tối đến cũng chỉ hỏi thăm nhau vài câu online rồi Huy lại phải thức đêm để làm việc. Chắc là Huy nhớ mình lắm đây. Oh nhưng mà không một số máy lạ.
-Alô. Ai đấy ạ?
-Cháu là Tùng đúng không?
-Dạ vâng. Xin lỗi, chú có thể cho biết tên được không ạ?
-Bác là bố của Cường.
Tùng hơi giật mình. Yêu Cường nửa năm nhưng chưa bao giờ Tùng bước chân vào nhà Cường chứ chưa nói đến là gặp bố mẹ. Sao ông bà ấy biết mình. Mà sao có chuyện gì mà bố Cường phải gọi cho mình đây…. Nhưng Tùng cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ khi mà bộ não của Tùng thắt lại khi nghe bố Cường nói:
-Cường tự tử vì cháu đến. Cháu đến đây, rồi sẽ nói chuyện tiếp.
Tùng quá choáng váng. Dường như tai Tùng ù đi.
-Cháu đến chứ? Bệnh viện Việt Pháp nhé. Phòng cấp cứu
-Dạ…. Dạ. Cháu đến ngay ạ.
Mùi thuốc tẩy trùng trong bệnh viện vẫn làm Tùng khó chịu. Nhưng hôm nay đầu óc Tùng nặng như chì. Tùng không biết phải làm sao đây khi mà lần đầu tiên trong đời có một gay yêu mình đến mức muốn chết vì mình. Vậy còn Huy thì sao đây. Người con trai mà Tùng yêu thực sự. Đây rồi, căn phòng số 5 đây rồi. Tùng không khó khăn gì để nhận ra Cường xanh xao nhợt nhạt trong bộ đồ bệnh nhân màu trắng nằm bất động trên giường với một ống truyền thuốc càng làm cho Tùng thêm đau xót. Cường thật sự gầy gò và ốm yếu đi nhiều, đâu còn chàng trai khỏe mạnh cơ bắp, bốc lửa trên giường mà Tùng đã biết. Chẳng nhẽ Tùng làm cho Cường ra nông nỗi này sao. Trong lòng anh nổi lên một sự chua xót và căm ghét chính bản thân mình. Tùng định đến chỗ Cường thì một người đàn ông trung niên ngăn Tùng lại:
-Cậu là Tùng hả? Cường nó vừa ngủ thiếp đi. Bác cháu mình ra đây nói chuyện một chút đi.
-Ơ. Bác là…
-Uh, bác là bố của Cường. Bác cháu mình ra đây một chút đi.
Tùng đi theo bố của Cường vào một quán cafe nhỏ nằm ven đường và có cảm giác như mình là tội nhân vậy.
Khi hai tách café được đặt lên bàn. Bố của Cường đã phá vỡ không khí căng thẳng bằng câu giới thiệu bản thân:
-Bác là Tiến, bố của Tùng. Cháu là bạn trai…. Ah không, đã từng là bạn trai của Cường phải không? Bác muốn biết…..
Tùng có thể cảm nhận thấy cái khó khăn của một người đàn ông trung niên vừa đau đớn trong lòng khi phát hiện ra rằng thằng con do mình dứt ruột đẻ ra là người đồng tính. Ông ta thậm chí còn chưa kịp làm quen với cú shock đó. Trong khi bản thân ông ta còn chưa kịp hiểu con trai của ông mắc căn bệnh quái đảng đó, ông còn chưa kịp hỏi cho rõ ngọn ngành thì giờ đây ông đã âm thầm chịu đưng những câu hỏi đó. Vì ông không thể hỏi con trai ông lúc này được vì con trai ông vừa đựơc cứu sống từ lưỡi liềm của thần chết. Tùng có thể hiểu ông lúng túng thế nào khi nói chuyện về cái vấn đề mà bản thân ông cũng không hiểu rõ.
-Dạ, có gì bác cứ trách mắng. Cháu xin nghe hết ạ.
-Không, mà thực ra bây giờ tôi có muốn giết chết cậu cũng đâu có được. Vì tôi giết cậu thì con trai tôi cũng sẽ đi theo cậu luôn. Hoặc không thì nó hận tôi cả đời. Tôi già rồi, tôi không chịu được.
Mỗi lời nói của người đàn ông đang chịu đựng nhiều nỗi đau ấy như những nhát dao đang cứa vào lòng Tùng lúc này. Và dường như anh cũng phải chịu nỗi đau ấy.
-Tôi xin lỗi, vì tôi hơi quá lời với cậu. Nhưng việc gì xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi. Tôi chỉ muốn biết nó bắt đầu bị như vậy từ bao giờ. Cậu là người đầu tiên…..có phải không?
-Dạ không a. Theo như những gì mà Cường kể với cháu thì Cường đã… từ hồi học lớp 12 với…..
Tùng không dám hoàn thành nốt câu nói của mình vì Tùng sợ sẽ cứa những nhát dao tàn nhẫn vào trong lòng người đàn ông già nua ấy. Nếu là Tùng, trái tim Tùng sẽ vỡ vụn nếu biết con trai mình….
-Uh, Bác không hiểu….. Tại sao các cháu có thể lại thích làm chuyện đó với…..
-Cháu cũng không rõ. Đó có thể là một lệch lạc về tâm lý không thể chữa trị chỉ có thể chấp nhận mà thôi….
-Nhưng mà….. Mà cũng có thể bác phải chấp nhận nó. Con trai bác đã tự tử vì cháu thì có lẽ việc chữa trị cho nó là một điều không thể….
Tùng thực sự không biết nói gì lúc này. Anh có cảm giác như mình đang ngồi trên ghế điện đang chờ người ta giật cầu giao vậy.
-Bạn trai mới của cháu chắc là hơn con trai của bác nhiều thứ
-Dạ không ạ. Nhưng mà cháu thật lòng yêu cậu ấy. Và đó là một tình cảm thực sự không bắt nguồn từ tình dục như những mối quan hệ trước đây….
-Chắc là những người đống tính là như vậy sao? Không yêu nhưng vẫn cứ sex…
Một câu hỏi hóc búa. Nhưng quả thực là Tùng cảm thấy căm ghét con người của chính mình trong quá khứ. Tùng trả lời:
-Dạ không, cũng không phải dân đồng tính nào cũng vậy. Nhưng con người của cháu nó xấu xa như vậy. Cho đến khi cháu gặp cậu ấy. Cậu ấy đã thay đổi con người cháu.
Bác Tiến im lặng trong giây lát. Ông rút trong ví của mình tờ giấy và nói:
-Bác biết sẽ làm khó cho cháu. Nhưng cháu hãy đọc cái này và suy nghĩ lại
Tùng cầm lấy tờ giấy cả hai tay. Anh mở ra đọc. Đó là bức thư tuyệt mệnh của Cường viết trước khi uồng nửa lọ thuốc ngủ. Trong bức thư Cường đã thú nhận tất cả về giới tính của mình và người mà Cường yêu đến mức không có người đó Cường không thiết sống đó chính là Tùng. Cường cũng không quên xin lỗi bố mẹ của Cường, những người đã dày công dưỡng dục cho Cường đến ngày hôm nay. Cường hứa kiếp sau nếu được tiếp tục làm con thì xin nguyện cả đời báo hiếu…. Từng chữ, từng chữ Cường viết như cứa vào lòng Tùng. Tùng đúng là một tội nhân. Chưa bao giờ anh cảm thấy căm ghét bản thân như lúc này. Tùng gấp lá thư tuyệt mệnh lại, anh không biết phải nói gì với người cha khổ đau đang ngồi trước mặt anh.
-Bác biết là sẽ làm khó cho cháu. Nhưng hãy thương con trai bác và hãy thương 2 bác. Bác chỉ có mình nó. Cháu có thể giúp nó sống được không?
Tùng biết sự việc sẽ diễn biến theo cách này. Vậy còn Huy thì sao đây. Sẽ ra sao nếu anh bỏ Huy đây. Huy là người con trai mà anh thực sự yêu. Nhưng chẳng nhẽ anh thấy chết mà không cứu. Anh không thể nhẫn tâm như thế. Người cha của Cường đang chờ đợi câu trả lời của anh:
-Cháu cũng…. Thực sự việc này cần thời gian. Nhưng cháu xin hứa sẽ ở bên Cường cho đến khi Cường khỏe trở lại. Có được không bác.
-Nhưng mà….
Điện thoại reo. Bố của Cường nhấc máy.
-Mẹ nó à? Sao Cường nó tỉnh rồi à? Uh, tôi sẽ về ngay.
Bố Cường cúp máy và nhìn tôi. Không cần nói tôi hiểu mình phải làm gì. Tôi vẫy tay gọi thanh toán. Nhưng bố Cường nói:
-Để bác trả tiền. Cháu về bệnh viện trước đi xem Cường nó thế nào hộ bác. Chắc nó sẽ vui lắm khi nhìn thấy cháu đấy.
-Dạ…
-Cháu đi nhanh đi. Dạ cái gì. Cái thằng thật là….
Tôi đi bộ thật nhanh về bệnh viện. Thực sự tôi không biết mình sẽ phải đối diện với Cường như thế nào đây. Sao đời tôi lại lắm rắc rối thế này. Muốn yên ổn với tình yêu của mình mà cũng không đựoc là sao.