VẦNG TRĂNG...KHÓC - Chương 3
Bà Diễm Liên nhanh chóng bước tới ,giật phăng cái mền ra…
Người nằm trên giường là một người đàn ông khá đẹp trai…Một gương mặt mà suốt đời bà không thể nào quên…
Lùi lại vài bước,bà lắp bắp :
-Thằng Kiên…lại là nó…
Trong phút chốc, con người bằng xương bằng thịt đó bỗng từ từ tan biến…trở thành một bộ xương khô…
Bà Diễm Liên kinh hoàng thét lớn :
-Ông Mười…ông Mười…
Rồi cố lết,bò ra khỏi nơi ấy…nhưng chỉ mới được một quãng ngắn thì bà đã ngã người ra rồi ngất đi…
-Bà chủ …
Bà Diễm Liên mở mắt,thấy ông Mười liền hốt hoảng đưa tay chỉ vào căn phòng đó rồi ấp úng :
-Thằng Kiên…Nó…nó…ở trong đó !
Ông Mười nghe vậy bèn đứng lên đi vào …Nhưng tới trước cửa ông liền quay lại :
-Bà chủ nói sao chứ phòng vẫn còn khóa ngoài mà ?Tui đâu có giữ chìa khóa phòng này?
Nhìn lại,thấy mình còn cầm xâu chìa khóa của tất cả các phòng trong tay,bà nghĩ ngợi :
-Rõ ràng lúc nãy mình đã bước vào nơi ấy rồi kia mà ?
Bà Diễm Liên bèn lồm cồm ngồi dậy đi tới bên ông Mười rồi nói :
-Chìa khóa đây ! Chú mở ra xem dùm tui lần nữa coi…
Ông Mười vâng dạ rồi hấp tấp tra chìa vào lỗ khóa…
Ông nhanh chóng bật đèn…Bà Diễm Liên đưa mắt nhìn vào…
Căn phòng bốc lên mùi ẩm thấp khó chịu gì đâu…Bụi bặm và mạng nhện bám đầy…
Bà xui ông Mười :
-Chú bước đến mở cái tủ áo dùm tui luôn đi…
Ông Mười gật đầu,đưa bà đến sát góc phòng…
Cũng chỉ là những bộ đồ của ông Vĩnh,chồng bà mà thôi…
Vừa lúc đó,nhóc Tâm bỗng chạy đến,mặt mày tái mét .Cậu lắp bắp :
-Anh Thiện…anh Thiện…đâu mất rồi !
Bà Diễm Liên hoảng hốt :
-Sao lại mất ?
Ông Mười nạt nó :
-Ăn nói đàng hoàng nghe cháu ? Cậu hai thế nào ?
Tâm nói nhanh :
-Cháu hổng biết…Khi cháu thức dậy thì hổng thấy cậu hai ở trong phòng…Chạy ra vườn cũng không có luôn…
Bà Diễm Liên hét lớn :
-Tìm lại một lần nữa đi…Nơi đây hẻo lánh…Nó đi đâu được chứ ?
Cho tới trưa mà vẫn chưa tìm ra Thiện khiến bà Diễm Liên như điên như dại…Bà lải nhải suốt :
-Con ơi,con ở đâu ? mau ra đây đi…
Kiếm ngoài vườn không có,mọi người tiếp tục trở vô nhà…lục soát từng phòng một…
Bà Diễm Liên vừa đi ngang căn phòng lúc nãy bỗng nghe có tiếng rột rẹt nơi đó và cánh cửa từ từ hé mở…
Bà nhìn vào và đưa tay dụi mắt xem kỹ thêm một lần nữa …
Thiện đang nằm ngủ say sưa như chết trên cái giường của vợ chồng bà lúc trước…
Bà chạy đến bên Thiện,lay mạnh chàng…
Thiện mở to mắt,chàng ngơ ngác nhìn mẹ :
-Con đang ngủ mà ? Mẹ làm cái gì vậy ?
Bà Diễm Liên nắm lấy tay chàng rồi tỏ ý thắc mắc :
-Tại sao con ngủ ở đây ?
Thiện bật dậy,nhìn quanh quẩn một hồi rồi đáp :
-Con không biết…Nhưng mà nằm ở đây con lại cảm thấy ngủ rất là ngon hơn ở phòng cũ nhiều mẹ à…
Cậu đề nghị :
-Cho con dọn sang phòng này nha ?
Bà xua tay :
-Không ! Không được…Đi ra ngoài với mẹ mau…
Vừa bước ra khỏi nơi đó,bà liền căn dặn :
-Mai mốt con nhớ tránh xa chổ này dùm mẹ…
Ngờ đâu,Thiện bỗng quay lưng lại ,chạy vào căn phòng lúc nãy mà miệng cứ hét :
-Con thích ở trong này…Con sẽ ở đây mãi mãi…
Vô tới bên trong,chàng liền đưa tay khóa trái cửa…
Bà Diễm Liên chạy đến,vừa đấm tay vào cửa vừa kêu gào :
-Con ơi…mở cửa đi…Nghe mẹ giải thích nè…Thiện ơi là Thiện…
Ông Mười từ ngoài chạy vào…
Thấy bà chủ khóc than vật vã bên ngoài phòng,ông chẳng hiểu chuyện gì nên bước tới gỏ cửa :
-Mở cửa…Mở cửa mau !
Bất ngờ một giọng nói đàn ông từ trong đó vang lên :
-Để cho Thiện nghỉ ngơi…Mấy người đừng làm phiền nữa …Có nghe không ?
Cả bà Diễm Liên lẫn ông Mười đều kinh ngạc đứng chết trân tại chỗ…
”Nửa vầng trăng
đơn côi…trong đêm
Buồn nhớ ai
trăng rơi…trên sông…
Cùng sông nước
trăng…trôi lang thang
đi tìm…người thương…
Nửa vầng trăng
em ơi phương xa…
Nửa ngóng trông
anh đây ngóng chờ…
Chờ em tới
với những nỗi nhớ
cho… tròn vầng trăng
Người ở đâu
trăng anh lẻ loi
Nỡ quên mau…
yêu thương ngày nào…
Vầng trăng héo úa…
với tiếc thương
cho… tình… vội …xa…”
(Nửa vầng trăng – Đàm Vĩnh Hưng)
Vừa hát vừa nhún nhảy bắt chước thần tượng Đàm Vĩnh Hưng,Thiện bỗng thấy hình như có ai đang thấp thoáng ngoài phía cửa sổ…
Chàng vội rút dây phôn ra khỏi tai rồi bước đến nhìn…
Thì ra là Tâm…
Cậu mỉm miệng cười nhìn chàng :
-Anh mở cửa cho em vào chơi chung đi…
Thiện gật đầu,chàng nói nhỏ :
-Nhưng vào bằng cách nào cho mẹ anh không thấy đây ?
Nhóc đưa tay đẩy nhẹ cái khung sắt đã mục nơi cánh cửa sổ rồi cười hì hì :
-Anh thấy chưa?Dễ thôi mà…
Thiện khoái chí :
-Á…vậy mai mốt anh biết cách đi ra ngoài chơi rồi…Làm hai ngày nay anh ở trong đây nhớ em quá đi nhưng hổng dám ra…
-Sao vậy anh ?
-Vì nếu anh ra khỏi phòng,mẹ anh khóa cửa luôn thì làm sao anh vào được ?
Tâm nhìn khắp phòng rồi tò mò :
-Bộ ở đây có gì vui lắm hả anh ?