Tôi ...yêu ông - Chương 13
11.
Tôi đã đến căn nhà khi xưa. Nơi ông vẫn ở và nơi tôi đã ra đi.
Lần này tôi không ngu ngốc để mà tiếc nuối quay đi một lần nữa. Tôi có mang theo chùm chìa khoá nhà mà lúc trước không hiểu vì sao tôi lại không vứt đi. À, giờ thì tôi hiểu chứ, hiểu là tôi đã muốn giữ lại tất cả những gì có hơi ấm của ông.
Tôi mở cánh cửa để đi vào bên trong. Bụi và trống không là tất cả những gì tôi có thể thấy. Tôi sợ hãi, tim đập thình thịch.
Tôi bước vào bếp, thói quen cau mày không còn. Không có ông, tôi cau mày. Ông đâu?
Tôi nhẹ bước đi lên tầng hai. Đứng trước cửa phòng ông, tôi lấy tay khẽ đẩy cửa ra. Thở phào, ông đang nằm đó, trên giường, và ngủ.
Bước đến, tôi định làm ông ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy cái cau mày lạ lùng trên gương mặt đang nhắm nghiền của ông thì tôi không còn muốn đùa nữa. Lấy tay chạm vào trán ông. Nóng quá. Ông sốt nặng rồi.
“Ông… à. Này… Dậy đi…” Tôi lay ông dậy. Nhưng không có cách nào có thể khiến ông tỉnh giấc.
Lo lắng. Tôi đắp cho ông một chiếc khăn ướt rồi chạy ra khỏi nhà đi mua thuốc hạ sốt. Chạy về, tôi gọi cho mẹ để hỏi cách nấu cháo. Khổ nỗi tôi đâu phải như ông, là một đầu bếp tài giỏi gì nên việc đổ vỡ hay cháy khét là chuyện hiển nhiên sẽ xảy ra.
Đang lúi húi vì lửa nóng và vì cái công thức quái quỷ của món cháo thì tôi bị làm giật mình bởi một giọng nói.
“Cậu làm gì ở đây?”
“A. Ông…”
“Tôi hỏi cậu làm gì ở đây?” Hình như ông đã học được cái cau mày thường trực của tôi.
“Tôi nấu cháo.”
“Hừ. Cậu nấu cháo hay cậu tính phá bếp của tôi.”
“Tôi chỉ…”
“Đi ra ngay.”
“Hả?”
“Cậu không nghe rõ tôi nói gì ư? Khụ khụ… Cậu đang xâm nhập gia cư bất hợp pháp đấy. Đi ra khỏi nhà tôi ngay.”
“Này.” Tôi cau mày. “Ông có còn lý trí nữa không hả? Tôi đang cố sức nấu cháo cho ông ăn mà ông lại đi đuổi tôi hả?”
“Khụ… Tôi chẳng việc gì nhờ đến cậu. Tôi và cậu đâu có liên quan gì đến nhau. Lúc tôi còn lịch sự thì xin mời cậu đi ngay cho.”
“Ông quá đáng thật đấy nhé.” Tôi bước ra khỏi bếp và đứng đối diện nhìn thẳng vào ông ta. “Uổng công tôi lo lắng cho ông.”
“Cậu…”
“Ông bệnh nặng lắm rồi đấy. Ông ngồi xuống đây đi.” Tôi cố dìu ông đến salon.
Ông hất tay tôi ra như chính tôi hồi còn bé. “Tôi không phải bố cậu. Cậu khỏi lo.” Nói rồi ông tự lê đến ngồi trên salon.
“Tôi có bảo ông là bố tôi đâu.” Tôi mượn lại câu nói của thằng bạn.
“Vậy thì cậu đi ra khỏi nhà tôi đi.”
“Tôi không đi. Ông làm gì được tôi nào?” Tôi đến bên ông.
“Cậu muốn gì mới chịu đi nào?”
“Không biết nữa. Để xem.” Một ý nghĩ tinh quái chợt loé lên trong óc. Tôi mỉm cười nhẹ nhìn ông. “Tôi muốn hỏi ông câu này thôi.”
“Câu gì?”
Chỉ chờ đến đó. Tôi tiến lại gần sát khuôn mặt đang đỏ của người sốt nặng như ông để đặt một nụ hôn nhẹ vào đó. Môi ông ấm nóng và hơi khô.
Nụ hôn kéo dài hơi lâu và tôi tin chắc ông chẳng nghĩ được gì đâu qua đôi mắt đang mở to vì ngạc nhiên ấy.
“Ông thấy thế nào khi tôi hôn ông?” Tôi nhìn ông tươi cười, nụ cười của một con quỷ nhỏ.
“Cậu…ơ…”
“Thế ông nghĩ gì khi tôi nói TÔI YÊU ÔNG.”
“Sao cơ?”
“Này, ông định để tôi chủ động thế nào nữa đây. Tôi đã hôn ông rồi, đã nói yêu ông rồi thế mà ông chẳng nói gì hết là sao hả?” Tôi phụng phịu đôi má như trẻ con. Ừ, tôi trẻ con thế đấy thì ông làm được gì nào?
“Cậu đừng đùa nữa. Cậu về đi.” Trước kia tôi không hiểu ông vì tôi ngốc. Nhưng giờ có lẽ tôi “thông minh” ra được ít nhiều rồi khi hiểu được cái đôi mắt không dám nhìn thẳng kia gọi là trốn tránh, cái khuôn mặt đỏ hơn bình thường của một người bị sốt kia chính là vì…
“Ông có yêu tôi không?” Tôi giữ ông lại bằng đôi tay và đôi mắt của mình.
“Tôi…”
“Ông mà trả lời không thành thật là tôi ở đây không về nữa đâu đấy.”
“…” Ông nhìn tôi một lúc lâu lắm. Ông như đắm chìm trong vô vàn điều gì đó mà tôi mơ hồ có thể hiểu được. Rồi như thoát khỏi chúng, ông chậm rãi trả lời tôi trong khi tôi hồi hộp nén nhịp đập con tim lại: “Vậy… cậu ở đây mãi nhé… có được không?” Ông e dè nhìn tôi.
Tôi cười và dùng đôi môi đáp lại ông.
“Tôi phải ở bên ông mãi chứ. Tôi phải để ông nấu ăn và chăm sóc tôi mãi chứ. Tôi yêu ông.”
“Ừ. Tôi cũng yêu cậu.”
Cả hai chúng tôi cùng cười và cùng trao lửa lòng yêu thương cho nhau.
The end….