Sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm - Chương 34
34.
Tiếng chuông điện thoại của tôi kêu ầm ĩ. Anh với tay nghe trong lúc tôi vẫn đang nửa mơ nửa tỉnh.
– Alô!
………
– Thế ạ?… Cháu biết rồi ạ. Bọn cháu vào ngay.
Tôi tỉnh ngay lập tức.
– Tuyền tỉnh rồi phải không?
– Ừ. Dậy thôi!
Nhưng lúc bọn tôi tới nơi, cô đã ngủ lại. Cô Oanh nói lúc mới tỉnh Tuyền hơi xúc động vì thế bác sĩ để cô ngủ thêm một lát.
– Con khoẻ hơn chưa?
– Dạ, con đỡ nhiều rồi ạ. Tuyền có hỏi con không cô?
– Không, nó chỉ khóc và nói thôi.
– Cô ấy nói gì ạ?
Cô Oanh cúi xuống, không đáp lại. Tôi có linh cảm rất xấu. Cương bước vào, cùng một túi hoa quả, anh mượn được cả đĩa và dao gọt. Anh lấy ghế ngồi lại gần chiếc bàn ở đầu giường, đặt túi cùng đĩa lên đó và bắt đầu gọt.
Cô Oanh nhìn anh rất chăm chú. Tôi có linh cảm vô cùng xấu.
– Tên cậu là Cương à?
Cương ngạc nhiên nhìn cô Oanh, trả lời khẽ:
– Vâng ạ.
– Sáng hôm nọ, trước hai cuộc gọi từ máy Linh cho Tuyền, có phải cậu cũng đã gọi cho con gái tôi không? Tôi nhớ là đã nhìn thấy tên cậu trong danh sách. Có chuyện gì mà phải gọi nó sớm như thế?
Cương cười đáp lời cô rất nhanh:
– Không phải đâu ạ. Chắc cô nhìn nhầm thôi.
– Cũng chẳng thể nào mà biết được nữa.
Điều này có nghĩa là gì? Tôi nhìn Cương để tìm một chút xáo động trên khuôn mặt vẫn đang điềm nhiên chăm chú vào việc mình đang làm.
– Ư.. ư..
Tôi lao đến gần Tuyền, đặt vội tay lên má cô. Tuyền mở mắt ra, nhìn tôi rồi mỉm cười nhẹ với đôi môi đã không còn chút sắc hồng.
– Linh ơi!
– Anh đây.
– Anh ở đây à? Để em tìm mãi.
– Anh ở đây. – Tôi khóc. – Em dậy rồi. May quá!
– Linh lại khóc rồi. Linh suốt ngày chỉ biết khóc thôi. Em đã nghĩ mình đã làm đến thế này mà vẫn không mang anh trở lại được, em sẽ thực sự muốn chết.
– Em … thật ngốc nghếch!
– Em có thể làm mọi điều để anh quay về với em. – Giọng cô mệt mỏi, nghe như làn gió thoảng qua tai. – Anh đã hứa, anh nhớ không? Anh hứa sẽ không bao giờ gặp anh ta nữa. Anh hứa anh sẽ nói chuyện để chấm dứt mà. Anh phải giữ lời chứ.
Từng lời nói cứa vào lòng tôi.
– Mọi chuyện sẽ chấm dứt ngay lập tức. Anh thề.
– Thật không?
– Thật.
– Khi nào em khoẻ, mình làm đám cưới nhé!
– Ngay khi em bình phục.
– Con có đau chỗ nào nữa không? – Cô Oanh hỏi phía bên kia giường.
Tuyền quay sang phía đó.
Cô hét lên.
– Á.. á…á…
– Tuyền, con sao thế?
– Tuyền ơi, em đau à?
– Cút đi! Anh cút ngay!
Cương vẫn còn đứng trong phòng, và chứng kiến tất cả những gì tôi đã nói. Tuyền vừa gào thét, vừa ném tất cả những gì cánh tay yếu ớt của mình cầm được vào Cương. Cương không cố tránh cũng không bỏ chạy, đứng đó để nhận tất cả.
Con dao! Con dao gọt hoa quả đang đặt trên bàn. Cương đã để nó ở đó.
Không ai kịp nhận ra con dao đủ nhanh, Tuyền đã cầm được nó. Cô ấy sẽ ném vào Cương mất! Sao anh vẫn đứng đó? Tôi bảo anh chạy đi khi cố lại gần Tuyền để giữ lấy cô.
Nhưng Tuyền không ném con dao về phía Cương. Cô nhìn nó chăm chú. Rồi nhìn tôi.
– Trả lời em, Linh!
– Ừ, gì cũng được. Em đưa cho anh con dao đã.
Tôi vừa nói vừa tiến lại. Tuyền lập tức đưa con dao lại gần cổ mình.
– Linh lùi lại và trả lời em. Đừng bắt em phải làm thế này.
– Tuyền ơi, đừng làm thế con!
Bác sĩ? Ai đó? Ai cũng được!
– Em muốn anh nói gì cũng được. Em bỏ con dao đi. Anh xin em.
– Mẹ không được lại gần con! Sao anh ta lại ở đây?
– Anh ấy … anh ấy tới thăm em.
– Thăm em? Anh ta muốn nhìn em chết như thế nào, anh ta muốn chứng kiến em thảm hại như thế nào khi cướp được anh khỏi em. Anh ta muốn xem em có khốn khổ đúng ý mình không. Anh ta muốn đảm bảo là âm mưu của mình đã thành công khi dồn em được đến bước đường cùng. Thế thôi. Linh không hiểu sao?
Dường như đã kiệt sức, cô thở hổn hển. Đôi tay run rẩy vẫn nắm chặt con dao, hướng vào trong. Tôi chỉ mong lúc này cô mệt mỏi quá mà dừng lại. Nhưng Tuyền của tôi vẫn mạnh mẽ, luôn mạnh mẽ hơn bất kì ai.
– Tuyền à! Chuyện không như em nghĩ đâu.
– Con ơi, con vẫn còn bố mẹ đây mà! Con đừng dại dột nữa!
Cô nhìn xuống ngực tôi.
– Sáng nay em tỉnh dậy, anh đã không ở đây. Anh ở đâu?
Tại sao lúc này lại không có ai chạy đến? Sao đúng lúc này không có bác sĩ nào ở đây?
– Linh bị ngất vì đã thức trông con suốt mấy ngày. Con đừng kích động quá.
– Cởi áo ra! – Tôi giật bắn vì tiếng quát của cô.
– Gì…
– Cởi áo ra! Linh! Nếu không em sẽ siết từng đường vào cổ mình.
Tôi run run cởi từng cúc áo. Tuyền nhìn với đôi mắt chuyển từ sửng sốt sang đau đớn và cuối cùng là căm giận.
– Em đã tự sát, em suýt chết nhưng cũng vẫn chỉ là vô nghĩa. Em không thể mang anh trở lại. Em còn có thể làm gì nữa? Linh nói xem, em phải làm gì? Em xin lỗi, em không thể giữ lời hứa với anh.
Tuyền giơ cao con dao. Và đâm thẳng vào ngực mình. Tôi đưa tay ra để tóm lấy con dao nhưng nó chỉ để lại hai vết cắt dài trong lòng bàn tay.
Con dao gọt hoa quả, mảnh dẻ, sắc nhọn, cắm ngập vào thân thể người yêu tôi.
Lúc đó các bác sĩ, y tá mới chạy đến. Tôi bị đẩy lùi vào bức tường phía sau. Cương, chạy từ bên ngoài phòng vào, mang tôi ra ngoài. Tiếng gào khóc của mẹ Tuyền xa dần sau lưng tôi.
– Cút ngay khỏi đây!
Cô Oanh thét lên khi nhìn thấy tôi bước lại gần phòng mổ. Chú Thắng giữ chặt eo cô.
– Mày còn muốn gì nữa? Mày muốn nhìn nó chết như thế nào hả? Cút đi! Đừng bao giờ để tao thấy mặt mày nữa!
– Cô ơi…
– Đừng nói gì cả! Tao không muốn nghe bất kì điều gì! Đi ngay đi! Anh đuổi nó đi!
Chú Thắng chỉ nói một từ.
– Cút!
Cương bước ra từ góc tường phía sau kéo tay tôi.
– Cút đi với cái thằng khốn ấy! Đồ bệnh hoạn! Thằng giết người! Chính mày đã cố tình để con dao ở đấy. Giờ thì mày vui lắm chứ gì? Sao không phải là chúng mày chết mà lại là con tao chứ? Nó có tội gì đâu.
Mọi người nhìn chằm chằm vào hai đứa tôi khi Cương đưa tôi ra khỏi đó.
Tôi không muốn đi. Ai muốn nói gì cũng được. Nhưng Tuyền đang ở trong đó. Với con dao đâm sâu vào lồng ngực. Tôi muốn biết Tuyền ra sao. Tôi muốn biết liệu mình còn lí do gì để tiếp tục sống nữa không. Tôi muốn biết mình có đáng để được mẹ sinh ra nữa không.