Lỗi tại bệnh cảm... - Chương 2
Sickness 2: Lại bị bệnh
-Tìm ai?
Tôi đứng trước cửa lớp Vũ, cái người đang hỏi có bộ mặt khó đăm đăm làm tôi hơi khớp. Tôi nuốt nước bọt, lịch sự nói:
-Xin hỏi có Nguyễn Phi Vũ ở đây không?
-Cậu là ai?
-Tôi tên Phạm Nguyên Dy.
Người đó nhìn ngắm tôi một lúc, sau đó quay đầu vào lớp, nói to:
-Ê, Vũ, vợ mày kiếm!!!
Nếu không phải trước mặt đông người, nếu không phải gã này là đội trưởng môn vovinam, thì chắc chắn tôi đã đập gã nhừ tử. Mặt tôi nóng ran, chỉ muốn đào một cái hố chui xuống.
-Dy Dy, có chuyện gì à?
Vũ bước ra với bộ mặt ngạc nhiên, tôi nắm cổ áo hắn lôi đi trong tiếng huýt sáo và nhiều đôi mắt dõi theo. Mặc kệ ai nói gì thì nói, dù sao lát nữa tới chỗ vắng người hắn sẽ chết dưới tay tôi.
Đứng trong khoảng sân trống, cây cối bao xung quanh, không gian vắng lặng, tôi đâm ra lúng túng. Biết nói gì đây, không lẽ bảo muốn giết hắn? Nghe xong chắc hắn tốt bụng gọi giùm nhà thương điên đến hốt tôi. Cái chuyện ám sát thì nên hành động trong bí mật. Rồi lỡ hắn hỏi lý do tại sao tôi muốn giết, chẳng lẽ nói vì hắn đã cướp đời trai tôi? Chuyện xấu hổ đó quyết không thể nói ra. Nghĩ lại thì, lỗi lầm đâu phải chỉ một mình hắn, tại tôi tấn công hắn trước. Con người tôi làm bất cứ việc gì đều phải đủ lý lẽ, thế nên muốn ra tay uýnh hắn một trận cũng cần lý do chính đáng. Càng nghĩ càng lâm vào bế tắc. Đau đầu quá, tất cả đều do cơn bệnh cảm chết tiệt.
-Em có gì khó nói sao? Tôi đứng đây đã nửa tiếng đồng hồ rồi, có gì em cứ nói ra đi, đừng ngại!
Vũ nở nụ cười sát thủ. Trước nụ cười đó, đầu óc tôi trở nên trống rỗng. Mất một lúc mơ màng nhìn hắn, tôi bừng tỉnh lắc mạnh đầu, lắp bắp nói:
-Ờ thì…là chuyện…chuyện…
Lại tiếp tục điệp khúc im lặng. Có lẽ hắn không kiên nhẫn hai mắt nhìn nhau thêm nên cắt ngang:
-Thật ra tôi cũng có một chuyện muốn nói.
-Vậy anh nói trước đi!
-Chủ nhật này đi Suối Tiên chơi không? Tôi có hai vé mời, nếu em không muốn đi thì…
-Đi chứ!
Tôi lập tức trả lời ngay. Tôi vô cùng vô cùng vô cùng thích đi công viên trò chơi, nhưng ngại túi tiền eo hẹp, hơn nữa công viên là nơi của gia đình và cặp đôi, tôi một mình lang thang coi sao được. Đám bạn kể trong đó có nhiều trò chơi rất thú vị, rồi còn mấy con thú dễ thương nữa, tôi nghe mà phát thèm. Có người mời miễn phí thì đành muối mặt nhận lời vậy, thù hằn gì đợi sau này tính tiếp. Tôi thật là một người rộng lượng và thông minh.
-Vậy Chủ nhật tôi tới nhà đón em!
-Không! Chúng ta hẹn gặp ở trường đi!
Cho hắn tới nhà, ai biết hắn sẽ nói bậy bạ gì với ba mẹ tôi, loạng quạng không chừng tôi bị cạo trọc đầu và cấm cửa luôn ấy chứ.
Vũ cau mày thất vọng, rồi lại nở nụ cười tươi rói. Chết tiệt, tim lại đập mạnh. Tôi đấm ngực mong nó đừng nhảy loạn nữa.
-Vậy tám giờ sáng Chủ nhật chúng ta gặp nhau trước cổng trường!
-Quyết định vậy đi!
Tôi vội quay lưng, tiếp xúc lâu thêm nữa sẽ bị nụ cười chói sáng làm vỡ tim mất. Người gì kỳ cục, mỗi lần thấy mặt hắn là tim tôi trở nên kỳ lạ. Từ trước đã vậy, sau hôm mất ‘zin’ thì trái tim càng trở chứng nặng hơn.
Vũ kéo tay tôi lại, tôi hốt hoảng vùng ra.
-Làm cái gì?!
-Tôi chỉ muốn xin số phone của em.
-Chi vậy?
-Lỡ có chuyện gì đột xuất thì sẽ gọi điện thoại.
Tôi nhìn hắn nghi ngờ, lý do chính đáng đấy, nhưng ai biết được hắn có ý đồ gì khác. Tôi đắn đo suy nghĩ, cẩn thận dặn dò:
-Cho anh số phone cũng được. Nhưng hãy hứa không tùy tiện nhắn tin hay gọi điện, trừ phi có chuyện khẩn cấp.
-Tôi hứa!
-Thề đi!
Hắn giơ cao tay, nghiêm giọng:
-Nếu Nguyễn Phi Vũ này không có chuyện gì quan trọng mà gọi điện thoại hay nhắn tin cho Phạm Nguyên Dy, thì suốt đời sẽ không có bạn gái!
Thề độc thật. Nếu tôi mà không có nàng nào vây quanh để vênh mặt nhìn đời thì sẽ mất mặt lắm, càng huống chi đẹp trai như Nguyễn Phi Vũ? Hắn đã thề đến mức như thế thì chắc không làm sai. Tuy không mấy tin tưởng, rốt cuộc tôi cũng đọc số điện thoại di động cho hắn.
TV……………………………………..TV
Sáng Chủ nhật, trời trong. Tôi cong lưng đạp xe như điên vì trễ hẹn, chủ nhật mà sao thiên hạ không ở nhà nghỉ ngơi, đổ xô ra đường làm gì cho khổ thân tôi. Dừng xe trước cổng trường, tôi đưa tay áo ướt đẫm lên quẹt mồ hôi trán.
Vũ bước tới, hấp tấp nói:
-Em trễ mười phút làm tôi lo có chuyện gì xảy ra!
-Chẳng phải tôi đã tới rồi sao?
Tôi dắt xe đạp lên vỉa hè, nhìn quanh một hồi rồi hỏi hắn:
-Xe anh đâu? Đừng nói đi ké tôi nha!
-Không, em sẽ đi chung với tôi. Hãy gửi xe đi.
-Vậy cũng được.
Tôi theo lời đem xe vào trường cất, có người chở đỡ mệt nhọc đạp xe tội gì không chịu? Khi tôi bước ra chỉ thấy hắn mặt mày hớn hở, huýt sáo điệu nhạc vui. Tôi hỏi:
-Xe anh đâu, sao còn chưa đem ra?
-Thì trước mắt em đó?
Vũ kinh ngạc hỏi lại. Tôi há hốc mồm, không tin nổi. Cái xe hơi bốn bánh
hiệu BMW xám bạc sáng loáng là của Vũ sao? Tôi từng nghe nói nhà hắn giàu, nhưng khủng kiểu này thì chưa từng nghĩ, có cả ông tài xế đứng mở cửa cho chúng tôi. Bên trong xe thật rộng rãi, ghế ngồi êm ái như đang trên nệm, tiếng nhạc nhẹ vang lên. Vũ rót rượu trái cây vào hai cái ly chân cao, hắn đặt ly rượu màu nho vào tay tôi. Tôi nhìn kỹ hắn. Vũ mặc áo thun đen cổ tròn, tay áo ngắn để lộ bắp tay săn chắc, quần tây nâu ôm sát đôi chân dài, bộ đồ hiệu đơn giản đủ tôn vinh hình thể người mẫu của hắn. Dù là chiếc xe, khung cảnh sang trọng đều hợp với chủ nhân nó, chỉ có tôi là trật chìa.
Tôi bứt rứt nhìn xuống mình, mặc áo sơ mi sọc xanh đại hạ giá, quần jean vài chỗ rách tua chỉ không phải do mốt mà tại đã quá cũ, đôi giày cũ lấm bụi và cả cái xe đạp cà tàng gửi ở trường. Nhìn tôi và hắn xem, cách biệt một trời một vực. Giàu đúng là tội lỗi. Nghèo cũng là cái tội. Tôi càng ghét mình hơn khi ngu ngốc ganh tỵ hắn. Tôi và Vũ vốn dĩ là hai đường thẳng song song, chỉ tại cơn bệnh cảm đáng ghét mà hai đường thẳng giao nhau.
Trong công viên, những con công xòe cánh, chú nai dễ thương, thỏ con xinh xắn làm dịu lại lòng bực tức của tôi. Các trò chơi cảm giác mạnh như tàu lượn siêu tốc dần cuốn hút tôi. Không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi thoải mái đi bên cạnh Vũ, cười nói vui vẻ, thậm chí còn ăn trộm một mẩu kem của hắn. Khi hắn đòi ăn lại cá viên chiên tôi cầm trên tay, tôi quyết không chịu dễ dàng đưa, giành giật một hồi rốt cuộc hộp cá viên đổ cả ra đất. Tôi hơi tiếc, nhưng mà vui, cả hai cùng phá ra cười. Đây là những chuyện đùa nghịch tôi ước ao cùng làm với bạn bè, nhưng lúc nhỏ thì không có cơ hội, lớn lên chẳng ai nghịch ngợm như thế nữa, hôm nay tâm nguyện của tôi rốt cuộc đã thành hiện thực. Hóa ra Vũ không đến nỗi đáng ghét như tôi nghĩ, hắn ham chơi còn nhiều hơn tôi, trò nào cũng đòi thử. Có lẽ nào hắn cũng như tôi, rất ít, thậm chí là chưa từng đến công viên?
Khoảng hai giờ trưa, sau khi ăn cơm xong chúng tôi đi dạo, ngang qua một chỗ có kiến trúc âm u trông như Kim Tự Tháp. Nghe những tiếng hét kinh hãi từ bên trong truyền ra, đánh thức lòng mê đắm mấy trò kích thích trong tôi. Tôi lập tức chạy tới quầy bán vé.
-Chơi trò này đi!
-Hả? Hay tới đu quay chơi đi, trò này có gì vui đâu!
Tôi vừa trả tiền hai vé vừa đáp:
-Không! Tôi muốn vào ngôi nhà ma!
-Vậy em vào chơi đi, tôi ngồi ngoài này đợi.
Tôi xoay lại nhìn bộ dạng lấm lét của Vũ. Mỗi lần nghe tiếng hét từ bên trong truyền ra là cơ thể hắn hơi run rẩy. Không cần suy nghĩ tôi cũng hiểu triệu chứng này là gì. Tôi toét miệng nở nụ cười ma quỷ.
-À há! Hơ hơ hơ! Hờ hờ hờ!
-Làm…làm gì cười kỳ cục vậy!
Tôi đi vòng quanh người Vũ, khuôn mặt hắn lộ vẻ bất an của kẻ phạm tội. Tôi nhịp nhịp chân, cười nói:
-Sợ ma phải không? Sợ thì cứ nói, không phải giấu!
Hắn chột dạ la lớn theo kiểu tự trấn an bản thân:
-Không! Không có!! Tôi sợ hồi nào!!!
Tôi chỉ cần nghe câu đó, liền nắm tay Vũ lôi đi:
-Không sợ thì vào, đã tốn tiền mua vé, đâu thể bỏ uổng!
-Khoan!!! KHÔNG!!!!!!!!!
TV……………………………………..TV
-Đúng là gạt tiền! Mấy người đó đóng giả chẳng giống xác ướp chút nào! Còn cái đầu lâu thì y hệt trong phim hoạt hình con nít, chẳng đáng sợ! Anh cũng thấy vậy chứ, Vũ?
-Phải…phải…!
Vũ miễn cưỡng trả lời, mặt xanh mét ngồi lọt thỏm trên băng ghế đá. Nhìn hắn thảm hại như vậy, tôi thấy có chút tội lỗi. Nhớ lại trong ngôi nhà ma có cả đám con nít tiểu học và trung học, hắn là kẻ la lớn nhất, bám dính lấy tôi như vòi bạch tuột, làm tôi vừa đi vừa vác theo khối thịt mấy chục ký. Nhìn hắn mười ngón tay hắn run rẩy bấu chặt đầu gối, khuôn mặt còn chưa hết kinh hoàng, tôi động lòng trắc ẩn, đứng lên nói:
-Đi hoài cũng mệt, anh ngồi nghỉ đi, tôi ra đây một tí!
Tôi chạy nhanh tới quầy bán nước, mua hai lon nước ngọt. Trở lại thấy hắn đang gục đầu vào hai tay, tôi nhẹ bước tới, dí lon nước lạnh vào trán hắn. Vũ giật mình ngẩng đầu lên.
-Uống đi.
Tôi ngồi xuống cạnh Vũ, khui lon nước tu một hơi hết sạch. Tôi biết hắn đang nhìn mình chằm chằm nên vờ ngắm trời mây.
Hồi còn học tiểu học, cuối tuần ba thường chở mẹ và tôi ra công viên gần nhà hóng mát, rồi việc đi chơi cứ thưa dần cho đến năm tôi học lớp tám thì dứt hẳn. Ba mẹ cố gắng làm việc, cuối cùng đã có thể mua một ngôi nhà riêng chứ không phải thuê nhà mướn nữa. Tuy nhiên, tôi thà ở nơi nửa năm hoặc một năm thì lại dọn đi, mà có ba mẹ ăn chung bữa cơm, cuối tuần quây quần bên nhau. Còn hơn trong căn nhà thuộc riêng mình, nhưng ba người chúng tôi cả ngày chẳng thấy mặt nhau quá hai lần. Khi người ta có một cái gì mới, thì sẽ phải trả giá bằng một thứ mình sở hữu, tôi đã hiểu rõ đạo lý đó khi mười bốn tuổi. Dần dần tôi ít về nhà, thường xuyên ăn cơm bụi hoặc bỏ bữa nên thân thể còm nhom, may được cái chiều cao di truyền bên nội. Tôi hiểu không phải ba mẹ tôi không thương nhau, họ vẫn rất thân mật, chỉ là ít có thời gian gặp mặt. Nhưng đi học về, nhìn căn nhà trống trải, tôi không thể tự dối lòng rằng chẳng hề thấy ‘cô đơn’.
Đang suy nghĩ thì thấy đùi mình tê tê, tôi nhìn xuống, tên Vũ đang gối đầu lên đùi tôi ngủ ngon lành. Tôi giơ tay định đẩy hắn, nhưng nhìn khuôn mặt say ngủ bình yên thì tay chợt khựng lại. Tôi chợt phát hiện đã luôn nhường nhịn, chiều ý hắn một cách vô thức. Có lẽ vì tôi là người yêu cái đẹp nên không nỡ làm khuôn mặt điển trai đó thất vọng chăng? Đó là suy nghĩ hợp lý nhất cho hành động của tôi, không còn lý do nào khác. Không thể có.
Tôi ngắm kỹ khuôn mặt Vũ. Lông mi dài hơi cong, mũi thật thẳng, môi dưới hơi trễ, khóe miệng nhếch lên như lúc nào cũng sắp cười. Nếu đôi mắt kia mở ra, sẽ mang theo ánh nhìn ấm áp. Dù không muốn tôi vẫn phải thừa nhận, Vũ thật sự rất đẹp trai. Tôi thường nghe đám bạn cầm cuốn tạp chí đăng hình Vũ ao ước có một phần khuôn mặt và cơ thể giống hắn. Từ khi sinh ra hắn như một hoàng tử, đầu óc thông minh, thể thao cũng chẳng tồi, gia cảnh giàu sang, có lẽ cuộc đời với hắn là con đường thẳng tắp.
Nghĩ đến làm lửa giận trong tôi sôi sục, thật muốn cốc vào đầu hắn một cái. Đến bây giờ tôi vẫn không tin nổi, người con trai hoàn mỹ này đã từng ngủ cùng mình, hơn nữa còn biểu lộ tình yêu đối với tôi.
Những ngón tay thuôn mảnh đang đặt hờ trên lồng ngực, đã ve vuốt da tôi như thế nào? Cánh tay kia đã ôm tôi ra sao? Và đôi môi hé mở đó đã trao nụ hôn nóng bỏng nhiệt tình hay dịu dàng đắm say?
*Bốp*
Tôi tát vào mặt mình, ngăn suy nghĩ không tiến xa hơn. Tôi điên rồi, đầu óc nghĩ lung tung đi đâu thế này? Chẳng lẽ gần bên hắn quá nên bị lây luôn mức Perv sao?
Những giọt nước lạnh đột ngột rơi xuống từ trời cao làm nguội đầu óc tôi, đồng thời đánh thức Vũ. Hắn vội nắm tay tôi đứng dậy:
-Chạy mau!
TV………………………………………… ..TV
Khi hai chúng tôi bước vào trong nhà hàng gần đó thì cả người đã ướt sũng nước. Hầu hết bàn ăn đầy các vị khách cũng bị mắc mưa. Chúng tôi ngồi ở bàn gần cửa sổ duy nhất còn trống. Các bàn khác đều là những cặp tình nhân vừa rù rì âu yếm, vừa ngắm mưa giăng ngoài khung cửa, không khí tràn ngập màu hồng.
Không biết trông chúng tôi có giống hai người yêu không? Chắc không đâu, nhất định trong mắt người khác hai đứa tôi là anh em hay bạn bè đi chơi công viên. Nhưng sao mọi người cứ nhìn chăm chăm vào chúng tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, làm tôi thấy bất an.
Tôi càu nhàu để quên đi tình huống xấu hổ hiện tại:
-Rõ ràng chương trình dự báo thời tiết hôm nay đã nói trời nắng ráo, vậy mà lại mưa!
-Nắng mưa là chuyện của trời mà.
-Dạ, xin hỏi quý khách dùng gì?
-Một ly cà phê đen.
Trước mặt hắn ta không thể kêu món sữa nóng ưa thích, chắc chắn sẽ bị chế nhạo là con nít, tôi đành nói:
-Cũng một cà phê đen.
-Phần của cậu ta hãy làm một ly sữa nóng.
Tôi trố mắt nhìn Vũ. Gã phục vụ lúng túng không biết nên theo lời tôi hay hắn. Vũ liền trừng mắt:
-Sao còn đứng đó?
-Vâng, thức uống sẽ có ngay!
Tôi thông cảm nhìn gã phục vụ vội vàng bỏ đi, gặp tôi thì cũng sợ chết khiếp thôi, cái bộ mặt lạnh băng và giọng nói sắc bén. Tuy thức uống hắn kêu trúng sở thích nhưng tôi vẫn càu nhàu:
-Anh làm vậy là sao hả? Tôi muốn uống gì kệ tôi chứ!
Hắn dịu giọng:
-Em mới trúng mưa, sữa nóng sẽ làm ấm cơ thể.
-Vậy sao anh không uống sữa đi?!
-Tôi quen dùng cà phê, hơn nữa không thích đồ ngọt.
Tôi tắt đài, chẳng hiểu sao cãi hắn vài câu là tôi lép vế ngay, trong khi đấu khẩu với Kiết thì tôi chẳng bao giờ thua. Vũ, hắn giống như khắc tinh của tôi, rõ ràng rất ghét đến mức muốn giết, rõ ràng muốn tránh xa hắn, vậy mà bây giờ tôi cùng hắn đi chơi công viên, ngay cả thức uống cũng chiều theo ý hắn.
Tôi rùng mình sợ hãi.
Tôi làm sao thế này? Trước đây tôi đâu bao giờ dễ dãi làm theo ý người khác? Thế mà hắn chỉ nói vài câu tôi liền nghe theo. Kỳ lạ quá, trong người tôi bị hỏng hóc ở đâu rồi chăng?
Tôi nhìn ly sữa đã lưng phân nửa, nhìn ra ngoài trời mưa gió gần hai tiếng đồng hồ không có dấu hiệu tạnh. Tôi quay lại ngó Vũ, hắn đang nghịch chiếc muỗng nhỏ, khuôn mặt chữ điền hơi cúi xuống. Bao quanh hắn như có luồng ánh sáng quý phái làm tôi khó thể hô hấp. Tôi buột miệng hỏi:
-Tại sao anh muốn quen tôi?
Vũ ngừng động tác nghịch muỗng, ngẩng đầu, gò má hắn hơi hồng làm tôi đột nhiên thấy lúng túng. Tôi xoắn tay vào nhau, thấp giọng nói:
-Ý tôi là…tuy tôi chủ động hôn anh, nhưng nếu không muốn anh chỉ việc đẩy tôi ra hoặc đấm vào mặt tôi vài cú.
-Tôi sẽ không bao giờ đánh em!
Vũ nói thật nhanh. Tôi tròn mắt nhìn hắn.
Hắn ho khan, nói:
-Tại sao bỗng hỏi chuyện này?
Chính tôi cũng không biết, chỉ là vấn đề này cứ vướng mắc trong lòng mấy bữa nay. Ở trường, Vũ không ngần ngại bày tỏ cử chỉ chăm sóc tôi, tuy ra vẻ phiền phức nhưng thật sự chưa từng thấy khó chịu. Nhớ đến ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống Vũ của những nữ sinh viên và một số nam sinh, cổ họng tôi chợt có cục nghẹn đắng ngắt. Giọng nói bất giác đề cao.
-Cũng không có gì! Tất cả con gái trong trường đều mơ là bạn gái anh! Dù anh thích con trai thì cũng không đến lượt đứa tầm thường như tôi!
Vũ mỉm cười, nụ cười đó khiến tôi bối rối.
-Hình như em đánh giá mình quá thấp. Tôi rất ngưỡng mộ em, mọi người luôn vây quanh và yêu mến em. Khi em không thích điều gì ai đó làm, em lập tức nói trước mặt họ. Tôi khâm phục tính thẳng thắn đó, tôi chẳng bao giờ có thể nói suy nghĩ thật của mình ra ngoài.
Những ngón tay thuôn dài của Vũ gõ nhịp trên mặt bàn thu hút ánh mắt tôi.
-Như khi tôi mệt mỏi vẫn phải mỉm cười nói chuyện cùng mọi người, dù lúc đó tôi chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi. Như lúc tôi chẳng hứng thú chơi thể thao, chỉ thích ngồi trong thư viện đọc sách, vẫn nhận lời mời hoạt động cùng đám con trai. Như việc tôi ghét đứng trước máy ảnh và những ánh mắt chăm chú nhìn mình, nhưng tôi vẫn làm người mẫu vì công ty điện ảnh của cha mình. Tôi luôn làm theo ý người khác.
Tôi thật không ngờ Vũ cũng có điều phiền não, đúng là trên đời không ai hoàn hảo. Hiểu được một phần con người hắn, dường như nỗi căm ghét trong tôi bớt đi một ít. Nếu là mấy ngày trước, có đánh chết tôi cũng không tin mình sẽ nói với hắn câu này:
-Nếu anh không thích thì cứ nói ra, tuy người ta khó chịu nhưng rồi sẽ mau chóng quên đi thôi! Cứ mãi gượng ép chính mình thì mệt mỏi lắm! Đừng lo, có tôi ủng hộ anh!
Vũ cười, tay vươn ra khẽ chạm vào bàn tay tôi đặt trên bàn. Một cái chạm rất nhẹ nhàng nhưng khiến tôi như bị điện giật, vội vàng rụt tay lại.
-Em biết không, tôi ghét đồ ngọt, nhất là mật ong.
Tôi lập tức phản đối:
-Sao chứ, ngon lắm mà?
Vũ cười cười nói tiếp:
-Có lần một cô gái tặng chai trà mật ong cho tôi, vì giữ hình tượng nên tôi miễn cưỡng nhận lời. Sau đó tôi tới chỗ vắng định quăng chai nước vào thùng rác thì em xuất hiện. Có nhớ em đã nói gì không?
Tôi lắc đầu, trước đây từng nói chuyện với hắn tôi còn chẳng nhớ nữa là đã thốt ra câu gì.
-Lúc đó em xông tới nói một câu:
“Lãng phí quá, nếu không uống thì đưa cho tôi!” Chẳng đợi tôi trả lời em đã giật lấy chai nước và uống cạn, quăng chai rỗng rồi em ngước lên nói. “Xòe tay ra đi!” Em thả vào tay tôi những viên kẹo gói giấy xanh bạc, vừa chạy đi vừa nói. “Đây là đổi lại chai nước đã uống! Ngậm chúng giúp thông cổ, mùi vị rất ngon.”
Giờ tôi mới nhớ đúng có chuyện đó, thế mà quên khuấy đi mất. Vậy ra tôi từng nói chuyện với Vũ, hai đứa không hoàn toàn xa lạ như tôi đã tưởng. Lồng ngực bỗng nhiên có một luồng khí ấm lan tràn.
Vũ cười thật dịu dàng:
-Sự quan tâm vô tư của em làm tôi cảm động. Từ đó tôi luôn để ý đến em, rồi bị em thu hút lúc nào không hay. Tôi băn khoăn ngày đêm muốn thổ lộ nhưng sợ bị em từ chối, sợ nhìn thấy ánh mắt khinh ghét của em. Khi em chủ động đến bên tôi, tôi liền nắm lấy cơ hội không để bỏ lỡ. Thật may mắn tôi đã không phải yêu đơn phương.
-Ha ha ha…
Tôi gượng cười, lời Vũ nói xoáy vào lòng tôi. Thì ra Vũ không phải đùa chơi, không phải thấy cái mới lạ muốn thử. Vũ thật sự rất thích tôi, thích đến mức e sợ không dám thổ lộ. Nếu hôm đó tôi không bệnh cảm mà chủ động tiếp cận, hắn sẽ còn giữ kín tâm sự bao lâu? Một con người có tất cả mọi thứ lại rụt rè không dám bày tỏ tình yêu của mình, thật đáng thương.
Vũ, anh lầm rồi, tôi không yêu anh, trước giờ chưa từng! Tất cả chỉ là lầm lẫn! Tại căn bệnh kỳ quái của tôi!
Lời nói đó không cách nào thoát khỏi môi, như có gai nhọn đâm sâu vào vòm họng. Tôi ú ớ chẳng thể thốt thành tiếng, lồng ngực đau nhói đến ngộp thở, trước mắt cảnh vật như nhòe đi.
-Dy Dy, em làm sao vậy? Nóng quá! Em bị sốt rồi! Ai đó làm ơn giúp giùm!!!
Tôi nghe tiếng Vũ hốt hoảng vang bên tai nhưng không thể mở to đôi mắt. Cả người lâng lâng trôi bềnh bồng trong khoảng không tối đen. Trúng mưa rồi nóng sốt, không phải tôi sắp bệnh nữa chứ? Lần này tôi sẽ hành động thế nào? Hy vọng sẽ không làm gì khiến Vũ tổn thương. Tôi thật sự không muốn hắn buồn lòng.