Index-Tình-Yêu - Chương 8
Chap 8:
Có phải những gì thật đẹp mà ta muốn níu giữ mãi mãi bên mình, thì luôn nhanh chóng ra đi?
Mùa thu cũng thế. Nhìn từ cửa sổ công ty ra ngoài là khung cảnh hàng cây bàng khẳng khiu đang vàng lá dưới nền trời sáng trắng đục: mùa đông đã tới từ lúc nào? Cũng phải thôi, khi mà dương lịch đã trung tuần tháng mười hai: thời điểm cận kề lễ Giáng sinh…
Thời gian qua đã đủ cho tôi đã nhận ra tình cảm của mình dành cho Quân và bất chấp sự chống cự mạnh mẽ thế nào đi nữa thì tôi cũng không thể phủ nhận, rằng tình cảm đó vẫn đang ngày một lớn lên. Dù có vậy, tôi cũng đã đủ trưởng thành để tự kiềm chế bộc lộ cảm xúc quá… tình bạn, tất nhiên không phải mọi lúc! Tôi thực sự không bao giờ muốn mất Quân… Quân liệu có tiếp tục coi tôi là bạn nữa không, khi mà cậu ấy biết rằng có một thằng con trai kề bên đang… yêu mình?!! Không, tôi không thể chấp nhận được rủi ro ấy, bấy nhiêu niềm vui bên Quân, thấy Quân hạnh phúc đã là quá tốt… quá đủ… với một đứa như mình rồi!
Cũng có lẽ bằng những tình cảm chân thành nhất dành cho nhau, mà chúng tôi trở thành đôi bạn thân từ bao giờ. Ngoài những chuyện trao đổi, Quân còn kể và tâm sự với tôi thật nhiều, có vẻ như là những gì cậu chưa hề chia sẻ với ai. Chúng tôi vui đùa. Chúng tôi vi vu bao la bát ngát. Và mỗi buổi đi chơi là nhiều món ăn ngon, nhiều thức uống lạ, và cùng cười giòn tan tới tận khi nói lời tạm biệt!
Cuộc sống của tôi sẽ thực sự ngập tràn một màu hồng nếu như…
Thứ nhất. Công việc ở công ty không ngập đầu ngập cổ bởi hàng loạt báo cáo và tất toán cuối năm phải hoàn thành. Hơn nữa, chúng tôi còn phải hỗ trợ cho các thủ tục chuẩn bị khai trương chi nhánh công ty tại thành phố Hồ Chí Minh trong một tháng tới. Và ban lãnh đạo đang ra sức khuyến khích nhân sự tình nguyện vào Nam trợ lực trực tiếp cho “hiện trường”! Tất nhiên trong vô số lý do để tôi phớt lờ cuộc vận động “Nam Tiến”, có một lý do quá đơn giản mà không cần phải nói ra!!!
Thứ nhì. Quân có kể cho tôi chuyện về Mỹ Hân, cô gái tóc xoăn đã xuất hiện nhiều lần. Tất nhiên tôi cũng đủ thông minh và tinh ý để nhận ra từ lâu giữa hai người có điều gì khác hơn là bạn bè thuần túy. Và Quân chỉ làm cái việc đơn giản là khẳng định suy nghĩ đó của tôi:
_ “Ba mẹ Mỹ Hân là chủ một cửa hàng silk lớn ở phố Hàng Gai. Vì ba mẹ Quân làm ngành ngoại giao nên hai nhà có quan hệ qua lại rất thân thiết từ hồi tui còn nhỏ xíu, và cũng chơi với Mỹ Hân từ thời đó. Hai đứa thân nhau lắm, cho tới lên cấp 3 thì học chung trường chung lớp luôn… Ba mẹ hai bên hay trêu hai đứa lắm, nói hứa hôn này nọ… haha…”
_ “Thì… uhm… trai tài gái sắc… “môn đăng hậu đối”. Cũng tốt chứ sao!” Tôi cảm thấy hơi hẫng hụt sao ấy, nhưng cố tỏ ra tự nhiên bằng cách trêu nó.
_ “Tốt gì chứ? Anh giỏi thì lấy đi!” Nó phản ứng thấy lạ. “Hân rất tốt với tui. Tui cũng mến cô ấy lắm, nhưng… không biết nữa… không chắc đó là tình yêu…”
Thứ ba. Nhưng có vẻ như Mỹ Hân không nghĩ vậy. Sau buổi tối đụng độ ở phố Tràng Tiền khi tôi đang có hành động hơi bất thường với Quân, tôi nhận ra Mỹ Hân giờ đây còn xuất hiện nhiều hơn nữa. Cô gái tóc xoăn thường có mặt cùng Quân ở phòng giao dịch, và không rời anh chàng nửa bước. Nhiều lần hơn tôi thấy hai người đi trên đường phố, tôi có thấy cái ôm eo của Hân dành cho người cầm lái. Không chắc là do tôi đang chú ý hơn về cô ấy hay cô thực sự muốn chủ động xuất hiện trước mặt tôi, nhưng chắc chắn một điều là Mỹ Hân luôn dành cho tôi một ánh mắt nhìn lạ lẫm khó tả!!!
Thứ tư. Dù bộn bề đan xen niềm vui, lo lắng như cuộc sống vốn dĩ luôn luôn vậy, nhưng lễ Giáng sinh đang tới thật gần, đồng nghĩa với việc tôi khó khăn đấu tranh với việc quyết định có nên rủ Quân đi chơi vào đêm hôm đó hay không?! Tôi biết việc hai thằng con trai đi với nhau đêm Giáng sinh phải mang một ý nghĩa đặc biệt nào đó, nhưng thực sự đó là điều tôi mong muốn dù cho nó có ích kỷ hay thế nào… Và một thằng con trai đã 22 tuổi thì không thể cứ ngồi chờ sung mãi được!
_ “Alô”
_ “Quân à? Tôi đây.”
_ “Anh Nam hả, có chuyện gì không? Anh ăn cơm chưa vậy?”
_ “Ư… rồi. Ơ… thế… thế tối mai… cậu có thể đi lượn với tôi được không?” Run quá, nhưng đi thẳng luôn!
_ “Đi đâu vậy? Mai là đêm Giáng sinh mà…”
_ “Uh, vậy chứ… có được không?”
_ “Oh… Cảm ơn anh nhé, nhưng mà… Quân có hẹn đi Nhà Thờ Lớn với Mỹ Hân rồi… làm sao đây?”
_ “Vậy… vậy à? Không sao đâu. Thế… cậu đi chơi vui nha. Merry Christmas!” Cảm giác bị từ chối không bao giờ dễ chịu… nhất là khi bạn đang nuôi một hi vọng lớn!
_ “Anh cũng vậy nha! Happy Christmas!”
Viễn cảnh một đêm Giáng sinh lạnh lẽo nữa lại sẽ được thưởng thức rồi đây! Nhưng… thôi, “Chúc Quân ngủ ngon!” Tôi trùm chăn bông lên người. Ngoài cửa sổ bầu trời đêm loang loáng mây mù xám xịt báo hiệu gió mùa từ phương Bắc đang tràn xuống…