Index-Tình-Yêu - Chương 10
Chap 10:
Xe cứ đi… đi trong gió đêm lạnh… và ánh sáng đèn loa lóa… Tôi không biết Quân đang đưa tôi đi đâu… không biết mình đang ở đường phố nào… tôi không còn khái niệm phương hướng… cứ thế… không ai trong hai chúng tôi cất lời… Tôi cảm thấy biết ơn Quân, vì nó không hỏi tôi bất kỳ điều gì… Tôi thực sự không muốn mở miệng… lùng bùng… trống rỗng…cứ thế…
Đây không còn là đường phố nào nữa… có những trụ sắt lớn liên tiếp chạy qua mắt… những trụ sắt của cầu Long Biên – xe đang lướt trên cầu. Gió sông Hồng đêm Giáng sinh buốt lạnh không ngăn Quân tiếp tục đi, nhưng đang làm không khí lùa đầy vào khí quản tôi mà chưa kịp sưởi ấm và nước mũi chực chảy ra ròng ròng… Đêm Giáng sinh lạnh, đi cùng người mình yêu mến, trên khung cảnh hùng vĩ của đôi bờ sông trải rộng mênh mông… đáng lẽ phải là khoảnh khắc mình trông đợi và hạnh phúc… nhưng sao lúc này tôi chỉ thấy mình thật nhỏ bé trước bóng đêm đang lấn át từ mọi phía mà thôi…
_ “Xuống xe đi… anh.” Quân quay mặt lại nói với tôi một cách dịu dàng, và sau đó vài giây tôi mới nhận ra cậu ấy đã dừng xe lúc nào… Chúng tôi đang ở giữa cây cầu, theo hướng quay lại trung tâm thành phố, bên mạn cầu nhìn về cầu Chương Dương thấp thoáng xe cộ. Quân xuống xe trước, mặc tôi vẫn còn ngồi yên sau, chưa quyết định được hành động tiếp theo của mình. Nó liếc nhìn thái độ của tôi, rồi quay qua chống thẳng hai tay lên lan can sắt của cầu, ngắm trọn không gian đầy gió lộng xen lẫn màn đêm và ánh sáng của thành phố.
_ “Anh có hay lên đây không?” Quân lại là người chủ động.
_ “…” Tôi lắc đầu.
_ “Lâu rồi tôi cũng chưa lên, có lẽ là từ khi… quen anh…”
_ “…” Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng tiếp tục lắng nghe, không trả lời.
_ “Từ khi học cấp hai ở trường Chu Văn An, tôi đã tự đi xe đạp đi học. Tôi là con một, bố mẹ thường xuyên xa nhà và cũng không có nhiều bạn lắm… nên… tôi luôn dành nhiều thời gian cho thế giới của mình! Anh biết, cuộc sống đâu phải luôn êm đềm như ta mong muốn… Đã có rất nhiều khi… Quân cần ai đó để chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn, khó khăn và mơ ước… Nhưng thực sự không có ai, ít ra là làm Quân tin tưởng…” Chàng trai vẫn quay lưng về phía tôi, vẫn vịn tay thành cầu và kể chậm rãi…
_ “…”
_ “… và những lúc đó, Quân thường đạp xe lên đây, ở giữa cầu Long Biên này, hướng về hạ lưu… và Quân kể cho sông Hồng nghe… tất cả mọi chuyện… có khi còn hét lên… thật lớn… để sông hiểu nỗi bức xúc của mình… Thật đó! Quân không nhớ được đã bao nhiêu lần làm như thế cho tới hôm nay…”
Tôi thực sự không rõ Quân đang kể cho tôi nghe hay một lần nữa tâm sự với con sông cạn chảy hờ hững phía dưới, nhưng không nghi ngờ lời nói chân thành xuất phát từ trong tâm và tin chắc lời nói đó lần đầu tiên đến với một người khác!
_ “… và nó thực sự hiệu quả… Quân đã bình tĩnh trở lại… và biết mình phải làm gì… phải vững bước ra sao trên con đường đã chọn dù còn nhiều chông gai…” Quân vươn vai và hít một hơi dài, rồi nó quay sang nhìn tôi:
_ “ … ưmh… anh hãy thử như Quân đi, hãy kể với sông, hoặc hét lên cũng được: tất cả những điều gì làm anh uất ức, lo lắng…”
_ “Tôi… đâu…” Quân à, cảm ơn cậu đã dành cho tôi một tình cảm chân thành, cảm ơn cậu đã coi tôi như người bạn thân, kể với tôi những điều cậu chưa từng kể cho ai khác… Nhưng tôi phải làm sao? Xin lỗi Quân, vì tôi không thể… chưa thể… thành thực với cậu như cậu đã làm!
_ “Đi nào, đừng ngại… Tui… tui không nghe lén đâu mà!” Nó nói giọng năn nỉ và mỉm cười ấm áp.
Tôi chỉ nhìn vào mắt Quân mà không nói gì hơn…
_ “Thôi vậy, để tôi kể giúp anh nhé!”
Tôi ngạc nhiên nghe lời Quân nói. Nó dứt khoát quay lưng, đưa hai bàn tay lên miệng giả làm loa, hét vang vào không gian:
_ “ANHHH NAMMM… BÉOOO!!!…” ( quay mặt lại nhìn vào mắt tôi và cười, cũng làm tôi không thể không cười lại. )
_ “… VUIII LÊNNN ĐIIII… ĐỪNGGG BUỒNNN NỮAAA….” Cứ hít một hơi dài, nó lại hét vang…
_ “… DÙUU THẾ NÀOOOO… QUÂN VẪNNN SẼ…” Quân vẫn sẽ… làm sao? Tôi tự hỏi và nhìn Quân từ phía sau lưng… Có gì đó trong mắt tôi đang trực trào dâng nóng hổi…
_ “… BẢOOO VỆ ANHHHH!!!”
…
… Bảo vệ anh… cũng như em đã làm đó thôi…
… Quânnn ah, giá như anh có thể ôm em trọn vào lòng. Để em bên anh mãi mãi. Giá như thời gian lúc này đừng trôi. Để anh thưởng thức trọn vẹn và lưu giữ mãi trong tim mình. Để được em bảo vệ anh, nhỉ? Giá như em hiểu được những gì em nói có ý nghĩa thế nào đối với anh…
Giá như… giá như chỉ là cách người ta nói về những điều không thể có thật, như là cố gắng vô vọng của anh lúc này kìm nén dòng nước mắt đang lăn xuống má, lung linh làm nhòe hình ảnh em trong mắt anh…
_ “Chưa có ai từng nói… sẽ bảo vệ tôi và còn làm trước cả khi nói… Tôi cảm ơn Quân lắm!” Tôi gắng dụi mắt che dấu trước khi Quân quay lại nhìn, và giả bộ tươi cười với nó, giả bộ đó nhưng trong lòng thật sự hạnh phúc vô cùng.
_ “Anh hết buồn thật chưa?” Quân hỏi, lúc này thì lại hết cười, mới tỏ rõ sự lo lắng cho người đối diện.
_ “Hết rồi mà. Tôi… vui lắm, vì có cậu là… bạn!”
_ “Hì… tất nhiên rồi… Quân cũng luôn coi anh là một người bạn… đặc biệt đấy!… Bất cứ điều gì, hãy chia sẻ nha, Quân sẽ lắng nghe anh. Bất cứ khi nào!”
Cậu con trai cao lớn mặc chiếc áo khoác có mũ màu xám sẫm, cổ áo rộng để lộ áo thun màu turquoise bên trong, đứng đó bên tôi trong gió đông mới về, giữa không gian bao trùm phóng khoáng… và đêm nay là đêm Giáng sinh… a warm-feeling Christmas night… which couldnot be forgotten… for ever…