Hurt - Chương 5
Chapter 5: Đom đóm xanh
“Ra mọi chuyện là như vậy……Đừng buồn nữa Sanae….” Tadafumi Sato nhìn tôi, nhẹ nhàng nói “…..chuyện đó đã qua rồi.”
“Tớ biết” Tôi nhìn nhanh sang cậu rồi quay mặt về phía biển. Tôi biết mọi chuyện về sơ Marine, về Pocho đã qua, nhưng kí ức vẫn còn đây. Khi đó tôi đã khóc rất nhiều, nhưng tôi không thể mang họ trở lại. Nên tôi đã ngừng khóc…..Từ rất lâu rồi.
Tôi cũng không thể nghĩ….mình có thể khóc….lần thứ ba.
Tadafumi khẽ cười và lên tiếng “Khi ấy tớ vô tình đi ngang qua bãi cỏ vàng, tớ nhìn thấy cậu khóc…..” Cậu nói mà ánh mắt nhìn tôi “…..Cũng lúc đó tớ quyết định sẽ trở thành một người mạnh mẽ, để bảo vệ cậu…..”
“Tớ?” Tôi nhìn bạn tôi, hỏi lại “Trước đây cậu không phải người mạnh mẽ sao? Thật khó tin lắm!”
Cậu cười nhẹ, đáp “Uh. Trước đây tớ là kẻ hèn nhát và ích kỷ…… Tớ cũng nói với cậu rồi đấy, tớ đến bãi biển này mỗi khi có chuyện buồn bực. Và tớ đến đây rất nhiều lần”
“Huh? Có thể kể cho tớ nỗi buồn của cậu?……” Bất giác tôi tự mỉm cười, nhận thấy Sato không phải lúc nào cũng hoàn hảo “…..Tớ muốn nghe….”
“Tớ sinh ra trong một gia đình giàu có, tớ có thể có bất cứ thứ gì tớ muốn. Nhưng tớ không tồn tại trong mắt cha mẹ mình. Người họ yêu thương và kì vọng chỉ là anh hai Yamashita…..” Tadafumi kể, đôi mắt cậu hướng về đại dương lộng gió như thể ngoài đó hiện lại khung cảnh gia đình cậu “….Anh hai học giỏi, lại thông minh và chưa bao giờ làm cha mẹ tớ thất vọng. Yama nii chan rất thương và chiều chuộng tớ. Nhưng tớ vẫn không thể ngừng ghét anh hai……”
“……Anh lấy mất tất cả tình thương của cha mẹ, khiến tớ không khác gì một đứa trẻ mồ côi. Tớ vẫn thường ra bãi biển này một mình và khóc, tại sao cha mẹ lại thương Yama nii chan hơn tớ? Tại sao họ lại đối cử bất công với tớ? Tại sao mọi người chỉ biết có anh hai?…… Tớ hay ngồi trên bãi cát này, hét về phía biển rằng tớ ghét anh của mình. Tớ muốn một ngày mọi người sẽ bỏ rơi anh hai. Một ngày Yama nii chan sẽ chết một mình……Khi đó cha mẹ sẽ nhìn thấy tớ….” Tadafumi nở một nụ cười cay đắng “……Thật là một ý nghĩ ngu ngốc……”
“…….Cái ngày anh Yamashita được hai mươi ba tuổi, cha thông báo anh sẽ trở thành người kế thừa công ty của cha. Mọi người đều chúc mừng Yama nii chan. Ngay trong buổi tiệc, người duy nhất bực bội không phải chỉ có mình tớ, dù chỉ là một đứa trẻ, tớ vẫn nhận ra nụ cười của anh đầy gượng ép và giả tạo…. Nhưng mãi cho đến hai ngày sau tớ mới biết lý do…..”
“Anh Yamashita thích chị Megumi- người vẫn hay chăm sóc cho tớ khi tớ còn nhỏ. Tớ còn được anh hai cho biết anh nhất định sẽ cưới chị ấy. Tiếc rằng cha mẹ tớ không đồng ý, họ không cho phép một cô gái nghèo hèn làm dâu gia đình Sato. Cha mẹ bắt Yama nii chan phải quên đi chị Megumi và tập trung vào việc quản lý công ty. Tớ thấy anh hai rất tức giận, anh kịch liệt phản đối. Nhưng chị Megumi hiền lành chấp nhận ra đi, chị hi sinh tình yêu của mình cho anh hai. Tớ còn nhớ cái ngày chị xếp vali trở về quê, chị kể hết mọi chuyện với tớ……” Bạn tôi nở một nụ cười buồn “…..Tớ vẫn nhớ ngày ấy, chị đã khóc. Khi đó tớ mới nhận ra hai người họ mới thật sự là những người quan tâm đến tớ, anh Yamashita và chị Megumi mới thật sự là gia đình của tớ. Tớ muốn xin lỗi họ vì những rắc rối tớ gây ra, tớ muốn hai người họ hạnh phúc, tớ muốn họ lại cùng cười và chăm sóc cho tớ như trước. Nhưng một thằng bé như tớ không thể làm được gì cả……”
“…..Tớ chỉ có thể đứng nhìn chị Megumi ra đi trong nước mắt, đứng nhìn anh hai nỗ lực tìm kiếm chị trong tuyệt vọng. Yama nii chan muốn rời khỏi nhà, nơi giống như một cái lồng nguy nga hoa lệ, còn anh chỉ là một con chim trong lồng. Anh Yamashita không muốn chức vị, giàu sang, tất cả những gì anh muốn là bay ra khỏi lồng để tìm chị Megumi. Tiếc rằng cha mẹ tớ không cho anh cơ hội…..”
“…..Họ nhốt anh hai trong nhà, cử người giám sát anh như một tử tù chờ ngày hành quyết. Còn tớ chỉ biết đứng nhìn anh ngày một yếu dần trên giường bệnh. Tớ muốn giúp Yama nii chan, nhưng những gì tớ nhớ lại khi ấy chỉ là những lời nguyền rủa, để mọi người xa lánh anh hai, để anh chết một mình….. Tớ đã luôn nghĩ mình sẽ rất hạnh phúc khi có chuyện tồi tệ gì xảy ra cho anh. Và giờ đây nhìn thấy hình ảnh nhợt nhạt của Yama nii chan, tớ không cảm thấy vui một chút nào. Chỉ có……đau và hối hận…… Nếu như khi đó tớ không cầu mong những điều xấu xa, có lẽ mọi chuyện đã không như thế, có lẽ anh hai và chị Megumi đã có thể ở bên nhau…..”
“…..Nhưng tất cả đã quá muộn, tớ chỉ biết ngồi bên cạnh giường anh Yamashita, thú nhận hết tất cả mọi tội lỗi với anh. Tớ chờ anh lên tiếng quát nạt tớ là một thằng bé ác độc, tớ không nên tồn tại trên cõi đời này mới phải…..” Tôi nhìn Tadafumi, nhìn vào đôi mắt như sắp khóc của cậu “…..nhưng anh hai không giận tớ, anh chỉ mỉm cười tha thứ cho tớ. Anh chỉ trách bản thân không thể bảo vệ được cho chị Megumi, anh trách mình làm chị ấy khóc. Yama nii chan tự trách mình là kẻ vô dụng. Đêm đó tớ ôm anh hai của mình và khóc, tớ không biết mình đã ngủ quên bên giường bệnh từ lúc nào….”
“……Đến khi tớ thức dậy, anh Yamashita đã đi, bàn tay anh vẫn nắm chặt lấy tay tớ. Nó vẫn còn ấm. Gương mặt anh hai không còn hằn vẻ đau đớn. Ít ra bệnh tật cũng giúp anh thoát khỏi chiếc lồng son….”
“….Bây giờ, tớ là người duy nhất còn lại để cha mẹ kỳ vọng. Bây giờ, tớ thế chỗ anh hai trở thành một con chim bị nhốt trong lồng. Tớ không còn người tớ ghét…..nhưng tớ vẫn đến đây. Nó không còn là nơi tớ nguyền rủa một ai, nơi này lưu giữ lại những kỉ niệm của tớ về anh Yamashita và chị Megumi ….. Hơn nữa, tớ quyết tâm hoàn thành mong ước dang dở của Yama nii chan. Tớ nhất định sẽ bảo vệ người quan trọng nhất với tớ. Tớ nhất định sẽ không bao giờ làm cậu khóc…..” Tadafumi cười với tôi.
“Đồ ngốc!” Tôi nhìn thẳng vào mắt bạn tôi, nắm lấy hai bàn tay run rẩy của cậu “Cậu chưa bao giờ làm tớ khóc cả”
“Cám ơn….Sanae!” Trong phút chốc tôi có cảm tưởng cậu sẽ gục đầu vào vai tôi và khóc như một đứa trẻ.
Có lẽ tôi đã để trí tưởng tượng đi quá xa.
Tadafumi Sato không phải là một chàng trai yếu đuối. Cậu mạnh mẽ hơn tôi nhiều.
“Sanae! Đi với tớ” Nói rồi, cậu đứng dậy, nắm chặt bàn tay tôi và kéo về phía biển.
“Cậu…..cậu làm gì vậy?” Tôi ngạc nhiên, nhưng chân vẫn bước theo. Nhìn từ đằng sau, đôi vai rộng của Tadafumi sáng lên trong tia nắng hoàng hôn màu cam. Với tôi, đó là một hình ảnh đẹp. Nhưng xa lạ.
“Xuống đây đi Sanae!” Bạn tôi ngoắt tay tôi khi chân cậu chạm vào mặt biển.
Tôi dừng lại, nhìn xuống chân cậu. Ánh sáng cam rọi thẳng vào mặt nước xanh khiến biển như chuyển sang màu tím, Những con sóng nhỏ vỗ nhẹ vào đôi chân trần của Tadafumi, rủ nhau kéo vào bờ rồi nhanh chóng rút trở lại. Tiếng sóng hòa lẫn tiếng gió giống như lời thì thầm.
“Đừng sợ! Không sao đâu, hãy ra đây với tớ. Tớ sẽ bảo vệ cậu” Tadafumi gọi và cười với tôi.
Nụ cười như có lực hút kéo tôi ra phía trước. Tôi bước đi chần chừ. Nước biển vỗ quanh chân tôi. Lạnh.
“Lần đầu tiên cậu xuống biển?” Bạn tôi hỏi và nắm lấy tay tôi.
Tôi gật đầu, tiến về phía cậu. Tôi vẫn chưa thể quen được mùi biển và cảm giác lành lạnh đột ngột của nó.
“Đừng lo! Rồi cậu sẽ nhanh chóng quen thôi” Tadafumi cười, ánh cam phản chiếu trên hàm răng đều và trắng của cậu “Cậu còn thấy lạnh không?”
Tôi lắc đầu. Bạn tôi nói đúng, cảm giác lạnh khi nãy đã biến mất. Nước biển bây giờ ấm và mịn như chăn bông.
“Vậy…..thử đùa một chút nhé!” Dứt lời, Tadafumi khua tay và hất nhẹ nước lên người tôi. Tôi lãnh trọn cú tạt của cậu.
“…….” Nước rỏ trên tóc, trên mặt. Nước thấm ướt lớp áo sơ mi trắng. Tôi đứng bất động, không nói được câu nào.
“Ah! Tớ xin lỗi…..!” Bạn tôi cuống quít bước tới, hỏi han tôi rối rít như thể cậu vừa gây ra thương tích nặng cho tôi “…..Tớ….không biết cậu không thích đùa…..Tớ x….xin lỗi Sanae……”
“Cậu…..” Tôi lên tiếng, vẫn không quay mặt lại nhìn Tadafumi.
“Xin lỗi!…..Tớ sẽ không làm vậy nữa đâu. Đừng giận….” Cậu chắp tay mong tôi thứ lỗi “….Đừng giận nhé Sanae!”
“Haha….Cậu thật là một người khó đoán nhỉ….” Gương mặt của cậu khiến tôi phải bật cười “…..lúc thì cậu cười….lúc thì cậu lo lắng….hah….Tớ thật sự không thể biết khi nào gương mặt cậu thay đổi cả…..”
“Sa…..Sanae!” Tadafumi nhìn đăm đăm vào mặt tôi, như thể không tin được.
“Hah….. Gì thế?” Tôi đưa tay quẹt nước mắt, nhịn cười một cách vất vả.
“Cuối cùng cậu cũng chịu cười với tớ” Bạn tôi gãi đầu, toe toét cười.
Huh? Tôi? Cười?- Tôi chạm tay vào mặt mình. Đúng thật, nụ cười vẫn còn giữ trên môi tôi. Tôi đang cười. Nụ cười tôi đã quên từ lâu.
“Cậu cười đẹp lắm Sanae! Có thể cười lại với tớ không?” Tadafumi nhìn tôi hớn hở.
Thịch!
Ah….- Tôi cứ nghĩ tim tôi đã ngừng đập khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cậu dưới ánh hoàng hôn chiều.
“Không có đâu Tadafumi” Tôi nheo mắt để nhìn rõ cậu qua ánh nắng màu cam và bất thình lình tạt nước vào người cậu. Tôi tiếp tục cười khi nhìn vào cơ thể ướt sũng nước của bạn tôi.
“Sanae! Làm thế là gian lận đấy” Tadafumi nói và trả đũa.
“Hahaha……” Tiếng cười của hai đứa tôi hòa lẫn vào nhau, vang vọng trong gió. Nước bắn tung tóe ra xung quanh. Người tôi và bạn tôi ướt đẫm từ đầu xuống chân, nhưng nụ cười vẫn không tắt trên mặt hai đứa.
Người ngoài nhìn vào không thể nghĩ hai đứa nhóc đang chơi trò của trẻ con này lại là những học sinh lớp chín.
“Sanae!…..” Tadafumi chợt dừng lại.
“Huh?” Tôi hỏi, nhìn vào mặt trời chỉ còn hắt những tia sáng le lói sau rặng núi đằng xa.
“Khi nãy thật sự cám ơn cậu đã chịu lắng nghe câu chuyện buồn tẻ của tớ” Cậu nhìn tôi, mỉm cười “Và cũng cám ơn cậu đã tin tưởng để tớ bảo vệ cậu”
“Tadafumi….” Tôi cười lại. Cười lúc này đối với tôi là một việc làm dễ dàng hơn bao giờ hết “……Cái đó không là gì với những thứ cậu đã làm trước giờ cho tớ. Và không phải, chính cậu là người chịu ngồi nghe lời than vãn của tớ trước sao?”
“Sanae! Tớ…..” Bạn tôi đưa tay ra phía trước chạm vào gương mặt tôi nhưng lập tức rút ngay lại.
“Gì vậy?” Tôi nhìn cậu ngạc nhiên.
“Tớ…..ờ….tớ chưa bao giờ yêu cầu cậu làm gì cho tớ cả….Nhưng uhm….lần này…..một lần thôi…..cậu có thể để tớ…..uhm…..ôm….cậu không?” Tadafumi ngập ngừng, đôi mắt cậu ánh lên vẻ bối rối.
“Eh?” Mắt tôi mở lớn. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của cậu. Với tôi, ôm một thằng con trai chẳng có gì phải xấu hổ cả.
“Thôi….không có gì….” Bạn tôi gãi đầu, cười khó nhọc “….đừng để ý. Coi như tớ chưa nói gì cả đi…..”
“Không sao. Cậu có thể ôm tớ, nếu cậu muốn” Tôi trả lời.
“Thật? Thật à?” Cậu hỏi lại, dường như không tin vào điều mình vừa nghe.
Tôi gật đầu.
Tadafumi choàng hai tay qua vai tôi, giữ tôi chặt trong bờ vai rộng. Tôi áp mặt vào ngực cậu, cảm nhận được tiếng tim cậu đập trong lồng ngực. Nó giống hệt nhịp đập của tim tôi. Nhanh và mạnh.
“Cám ơn cậu San-kun!” Lời nói của cậu rót nhẹ vào tai tôi.
Thịch! Thịch! Thịch!
Ư……Tadafumi gọi tên mình quá thân mật….Tim mình…..- Tim tôi bỗng nhiên đập dồn dập, máu trào lên mặt làm tôi cứ ngỡ mình đang bị sốt cao. Tôi đưa tay ôm chặt lưng bạn tôi, sợ rằng cậu sẽ nghe được. Sợ rằng cậu sẽ thấy gương mặt của tôi lúc này.
Trong vòng tay rộng lớn của Tadafumi, tôi gần như quên đi tất cả mọi thứ. Cảm giác ấm áp tỏa ra từ người cậu khiến thời gian xung quanh như ngừng lại.
Đến khi tôi nhận ra thì bầu trời đã phủ đầy sao, mặt nước xung quanh trở nên đen như mực. Trên con phố đằng sau, vài ngọn đèn đường thi rọi ánh sáng vàng nhạt xuống đất. Gió dường như thổi mạnh hơn làm mặt nước rung động, tạo thành những cơn sóng nhỏ vỗ vào người hai đứa.
“Xin lỗi Sanae! Tớ không chú ý đến thời gian nữa” Bạn tôi buông tôi ra, thật thà nhận xét.
“Không sao” Tôi khẽ lắc đầu, tiến về phía bờ cát “Tối rồi về thôi Tadafumi!”
“Uh!” Tadafumi nhanh chóng quàng hai cái cặp lên vai, còn tôi xách hai đôi giày. Tôi và cậu bước trở lại con đường lát gạch để về nhà.
“Ah! Sanae!” Bạn tôi gọi giật khi cả hai đang trên đường hướng về nhà tôi.
“Gì thế?” Tôi hỏi.
“Mai là chủ nhật, tớ không thể gặp cậu trên lớp….” Cậu nói “….Vậy ngày mai tớ có thể rủ cậu đi chơi được không?”
“Xin lỗi! Nhưng không được….” Tôi lên tiếng trước khi bạn tôi thắc mắc “…Ngày mai tớ phải lên thư viện tìm sách. Tớ không thể đi với cậu”
“Haaa!” Tadafumi thở dài, không giấu được nỗi thất vọng “Vậy chiều mai được không? Tớ muốn gặp cậu vào cái ngày quan trọng mà….”
“Chiều thì được, tớ không bận gì cả. Nhưng…..” Tôi nhìn cậu dò hỏi “….mai là ngày gì mà lại quan trọng với cậu?”
“Ah! Kh….không có gì đâu. Tớ chỉ buột miệng nói thế thôi….” Bạn tôi trả lời lấp lửng “Vậy mai mấy giờ cậu rảnh?”
“Khoảng năm giờ”
“OK! Hẹn gặp lại cậu ở trường vào năm giờ ngay mai nhé!” Tadafumi đưa cặp xách cho tôi và vẫy tay chào “Nhà cậu kia rồi, thôi tớ về. Nhớ đừng để bị cảm lạnh đấy!”
“Huh? Ah…uh…..Mai gặp. Bye!” Tôi nhận chiếc cặp từ tay cậu và gật đầu đáp lại, rồi bước vào con đường nhỏ dẫn về nhà mình.
Có chuyện gì mà Tadafumi lại có vẻ khẩn trương thế nhỉ? Có lẽ là liên quan đến ngày mai…….
“Chào Sanae!” Tadafumi ăn mặc lạ hơn thường ngày. Mái tóc màu bạc dài qua vai được cột lên, cộng thêm đôi kính mát khiến bạn tôi chững chạc và cool hơn thường ngày. Nhiều cô gái đi qua phải quay đầu lại ngắm nhìn.
“Chào!” Tôi đáp, liếc mắt nhìn những cô gái đang xì xào bàn tán.
Không hiểu vì lý do gì, bỗng dưng tôi cảm thấy bực bội.
“Đi nhé!” Tadafumi lên tiếng và nắm lấy tay tôi.
“Đi đâu?” Tôi hỏi, nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt mình.
“Cứ đi theo tớ” Cậu nháy mắt “Rồi cậu sẽ biết”
Tôi nhìn Tadafumi, nhìn vẻ hào nhoáng của cậu. Phút chốc tôi cảm thấy thật xa lạ. Tôi không chắc đó có phải là chàng trai ở với tôi trên bãi biển chiều qua hay không.
Tôi bước theo sau bạn tôi, ngước nhìn bầu trời dát ánh vàng. Hoàng hôn đầu tiên sơ Marine cũng nắm tay tôi bước đi như thế. Rồi sau cùng thì sao? Sơ cũng thả tay tôi lại và ra đi. Liệu Tadafumi có……
Tôi cắn chặt môi, xiết tay cậu chặt hơn.
“Huh? Sanae?” Một giọng nói vang lên trong đám đông đang vội vã bước đi “Ở đây này”
“Eh? Mẹ?” Tôi nhìn vào dáng người phụ nữ nhỏ bé đang tiến lại gần.
Lập tức tôi thả tay ra khỏi tay Tadafumi.
“Con đi đâu vào giờ này?” Mẹ nhìn tôi rồi nhìn sang người đứng bên cạnh “Cậu này là?”
Bạn tôi mỉm cười đáp “Tadafumi Sato ạ. Cháu là người y…..”
“….Bạn cùng lớp của con” Tôi ngắt lời cậu.
Lúc ấy, tôi có thể nhìn thấy đôi mắt cậu nhìn thẳng vào tôi như muốn nói điều gì. Nhưng rồi cậu im lặng và nở nụ cười cay đắng “Bạn cùng lớp….”
“Con đi qua nhà bạn” Tôi nhìn mẹ và hỏi lại “Mẹ làm gì ở đây vậy?”
“Ah! Mẹ đi mua ít đồ đem đến nhà dì Jojin…..” Bà giơ túi ni lông đựng thức ăn lên và nói “…..Con cứ đi chơi vui vẻ”
Vui vẻ? Mẹ quan tâm đến tôi thay vì những quân cờ từ khi nào?- Càng nghĩ, ngực tôi càng nặng trĩu. Tôi có thể nhìn thấy mẹ vui như thế nào khi đã có người lo cho tôi thay bà.
“Con biết” Tôi gật đầu, nhìn xuống đất.
“Tạm biệt hai đứa. Mẹ phải đi” Mẹ tôi mỉm cười. Một nụ cười giả tạo và mất hút trong đám đông.
“Sanae! Chúng ta đi thôi” Tadafumi đặt tay lên vai tôi, trở lại mục đích chính ban đầu. Cậu hiểu tôi không muốn nhắc đến chuyện gia đình của mình.
Bạn tôi bước đi, nhưng không nắm tay tôi nữa.
Tôi biết…..cậu giận tôi….
“Tadafumi! Tớ xin lỗi” Tôi lên tiếng, không ngẩng đầu lên cũng không bước đi.
“Huh?” Cậu dừng lại, nhìn tôi “Tại sao phải xin lỗi?”
“Tớ không phải cố ý giấu chuyện tớ và cậu. Chỉ có điều tớ không muốn mẹ…..” Thật sự tôi không muốn nhắc đến bà, vì tôi sẽ nghĩ mình là một thằng nhóc bất hạnh.
“Được rồi tớ hiểu. Đừng lo, tớ chỉ mong cậu thích tớ, nên tớ sẽ không giận cậu đâu….” Tadafumi cười với tôi. Nụ cười lạ lẫm “……dù cho cậu có làm gì”.
“Tada…..fumi….” Tôi nhìn cậu, cắn môi.
Đừng cười…..Đừng cười như thế……
Tớ không muốn nhìn thấy nụ cười đau thương như vậy….
Tôi phải làm sao để cậu lại cười với tôi như ngày hôm qua?
“Vì vậy đừng buồn n……” Tadafumi ngạc nhiên vì tôi bỗng dưng nắm lấy tay cậu.
“Đừng bỏ tay tớ ra….lần nữa….” Tôi nắm chặt tay cậu bằng cả hai tay, run rẩy.
Tôi sợ nếu tôi thả ra, cậu sẽ biến mất. Như sơ Marine.
“Uh. Cậu luôn có tớ ở bên cạnh” Tadafumi mỉm cười như mọi ngày. Cậu nắm tay tôi, bước đi “Đi nào Sanae! Trời sắp tối rồi”
Khi chúng tôi dừng lại, trời đã tối hẳn. Trên đầu, sao giăng đầy trời, lấp lánh như ngọc. Xung quanh chỉ toàn cây cối và cỏ dại. Dưới chân là lớp đất ẩm xen lẫn sỏi và cỏ. Trước mặt, tuyền một màu đen.
Tôi không biết bọn tôi đã đi khuất khỏi cái đô thị ồn ào bao xa và cũng không biết đã leo lên khoảng nào của ngọn đồi. Tôi chỉ biết nắm tay Tadafumi, theo sau cậu dưới ánh trăng bạc.
Trăng chiếu vào tóc cậu, làm mái tóc màu bạc óng ánh như lụa. Tôi đưa tay chạm vào, để chắc chắn rằng nó là thật.
“Tới rồi Sanae!” Tadafumi thông báo, quay lại nhìn tôi.
Tôi giật mình lấy tay lại.
“Đây….là…..” Tôi ngỡ ngàng khi nhìn vào khung cảnh trước mắt.
Giữa vùng đất trống có cây cao bọc quanh là một cái hồ lớn. Nước hồ trong vắt đến mức tôi nhìn thấy cả những hòn sỏi nhỏ dưới đáy. Mặt hồ lấp lánh như ai cầm những hạt ngọc sáng thả vào bên trong. Những bông hoa lyly nước vàng, hồng, trắng và cam trôi dập dìu trên làn nước như tấm gương phản chiếu bầu trời đêm.
Nổi bật trong ánh trăng huyền ảo là những con đom đóm bay lượn lờ trên mặt hồ. Thứ ánh sáng xanh nhấp nháy phát ra từ chúng như dẫn lối vào thế giới thần tiên. Nơi có những câu chuyện cổ tích mà tôi không còn có thể nhớ.
Nếu thiên đường có thật, hẳn cũng không hơn được khung cảnh trước mặt tôi là bao. Giá như sơ Marine còn sống, tôi có thể nói với sơ rằng: sơ có thể nhìn thấy thiên đường mà không cần phải trả bằng những lời cầu nguyện. Đây là nơi không cần đến Chúa và những câu kinh thánh vô tri của Ngài.
“Đây là khuôn viên nhà tớ” Tadafumi mỉm cười trước gương mặt thích thú của tôi “Khi tớ còn nhỏ, anh hai vẫn thường dắt tớ đến đây…..”
Cậu nhìn đàn đom đóm nhảy múa trước mặt và nói “…..Nếu tớ có mơ ước gì, anh hai sẽ chỉ vào thứ ánh sáng màu xanh này và nói chúng sẽ biến tất cả thành sự thật. Giờ đây anh ấy không còn nhưng tớ có Sanae. Đây là nơi bí mật thứ hai tớ chỉ muốn chia sẻ với cậu”
“Nhưng…..tại sao?” Tôi mở lời, mắt vẫn dán chặt vào thiên đường nơi hạ giới.
“Còn nhớ hôm qua tớ đã nói hôm nay là một ngày quan trọng?” Bạn tôi trả lời khi vẻ mặt tôi dường như không nhớ ra “Hôm nay là sinh nhật cậu. Và đây là món quà của tớ dành cho cậu Sanae”
Sinh nhật tôi ư?
Đầu tôi nhận lấy quá nhiều thứ u ám để nhìn ra tôi cũng có ngày sinh nhật cho riêng mình. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến một ký ức đẹp nào kể từ khi tồn tại trong thế giới này, cho đến khi tôi gặp Tadafumi. Cậu giúp tôi nhận ra cuộc sống của tôi cũng giống như bao người. Khổ đau đi qua rồi cũng sẽ đến hạnh phúc.
Lần đầu tiên tôi biết thế giới của tôi không chỉ có màu xám.
“Lại đây Sanae!” Bạn tôi kéo tay tôi đến một phiến đá dưới gốc cây cạnh bờ hồ.
“Cái này dành cho cậu” Tadafumi chỉ vào thứ đang tỏa sáng trên phiến đá.
Tôi nhìn theo tay cậu. Một chiếc bánh kem nhỏ hình tròn, vẽ hình hai cậu bé nắm tay nhau. Bên dưới là dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật Sanae Hanekoma”. Chiếc bánh trở nên lung linh trong ánh sáng của năm cây nến ngũ sắc. Chúng nhỏ hơn những cây đèn trong phòng cầu nguyện, những cây đèn chỉ có màu đỏ và trắng tỏa ra sự ngột ngạt và cháy xém.
“Chúc mừng sinh nhật Sanae” Bạn tôi cười với tôi.
Tôi muốn cám ơn cậu, nhưng tôi không thể. Tôi không thể nhìn rõ hình dạng chiếc bánh, cũng không thể nhìn rõ gương mặt cùng nụ cười của cậu. Tất cả đều nhòe đi vì nước.
Nước mắt thi nhau rơi xuống, thấm ướt lớp đất sỏi. Vì một vài lý do, mùi cỏ ướt, mùi đất ẩm, mùi nến và hương lyly quện vào nhau khiến tôi muốn khóc nhiều hơn.
Trước đây tôi khóc rất nhiều lần mỗi khi có chuyện buồn. Lần này, nước mắt cũng ấm và mặn, nhưng lý do lại khác.
Tôi muốn thời gian ngừng trôi, để những gì trước mắt mãi mãi không bao giờ biến mất.
“Sanae! Đừng khóc nữa” Tadafumi quỳ một gối xuống, cậu đưa tay lau những giọt nước mắt của tôi.
“Ư…..ư…..” Cậu càng lau, tôi càng khóc nhiều hơn.
Ngừng lại đi…..Mày không được để Tadafumi nhìn thấy mày khóc…..Ngừng lại…. Mày muốn cậu ấy nhìn thấy gương mặt này sao……
Nhưng tôi vẫn không thể ngừng khóc.
“San kun! Hãy ở mãi bên cạnh tớ như tớ đang và sẽ làm với cậu…..” Tadafumi cười, hai tay áp chặt vào mặt tôi “……Tớ yêu cậu Sanae. Thật sự rất yêu cậu”
Và rồi, môi cậu chạm vào môi tôi.
Tôi không thể suy nghĩ và cũng không cần suy nghĩ, tay tôi tự động ôm lấy cổ cậu. Tôi nhắm mắt, đáp lại nụ hôn của Tadafumi. Nước mắt vẫn không ngừng lăn dài trên má.
Khi tôi có thể ngừng khóc, nụ hôn trở nên mãnh liệt hơn. Tadafumi đẩy lưỡi vào trong và xoắn lấy lưỡi tôi. Môi tôi trở nên nóng một cách kì lạ.
“N…..n…..” Tôi không thể nói, cũng không thể di chuyển. Môi cậu như rút cạn mọi sức lực trong cơ thể tôi, khiến đôi chân không thể đứng vững. Tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt.
“Ta…..tadafu….mi…..Dừng…..dừng l…..ại……” Tôi gần như quỳ xuống đất, tay xiết chặt áo cậu “……Tớ…..tớ kh…..không thể……th….ở…..”
……………..
“Tớ cứ nghĩ mình chết rồi kia đấy” Tôi lên tiếng khi hai đứa nằm trên bãi cỏ mượt, đối diện hồ nước.
“Xin lỗi San kun. Chỉ vì cậu dễ thương quá nên tớ…..không thể kìm chế…..” Tadafumi nằm cạnh tôi vội giải thích “Đừng giận nhé!”
“Uhm” Tôi ậm ừ, vẫn còn mường tượng lại cảnh thổi tắt năm ngọn nến sau điều ước “Tadafumi”
“Gì vậy?” Bạn tôi nhìn sang.
“Tớ có thể để cậu làm lại…..” Ngừng lại một chút, tôi nói “…..nếu cậu muốn”
“HUH? Đương nhiên là tớ muốn…” Tadafumi ngồi bật dậy, gương mặt vô cùng rạng rỡ “……thật không Sanae? Thật à?”
“Không” Tôi đáp gọn.
Bạn tôi thở dài, gương mặt không giấu được thất vọng. Cậu nằm lại xuống bãi cỏ “Đừng giỡn như vậy chứ”
Tôi mỉm cười. Cậu dễ bị gạt quá nhỉ.
“Mà này Sanae, khi nãy cậu ước gì vậy? Nói tớ nghe đi” Tadafumi nhìn tôi, chờ đợi.
“Bí mật” Tôi nhìn lên bầu trời đêm. Đàn đom đóm thắp ánh sáng xanh vẫn đang bay lượn trên đầu. Đến bây giờ tôi vẫn nghĩ tất cả chỉ là một giấc mơ “Hôm nay thật cám ơn cậu Tadafumi, đây là kỷ niệm đẹp nhất của tớ. Tớ sẽ không bao giờ quên”
“Cám ơn thôi thì chưa đủ. Cậu nhất định phải đến dự sinh nhật của tớ đấy….” Bạn tôi đưa mắt quan sát những ngôi sao trên cao “…..Rồi cậu sẽ thấy thế giới này vẫn còn rất đẹp”
“Nhất định tớ sẽ đến” Tôi mỉm cười, giơ tay ra trước mặt, cảm tưởng mình có thể chạm vào thứ ánh sáng xanh êm dịu.
Tadafumi đưa tay lên, nắm lấy bàn tay tôi, tự nói với chính mình “Tớ muốn đi cùng cậu….đến cuối đời”
“Tớ cũng vậy” Tôi xích lại gần, nắm lấy tay cậu.
Tôi hi vọng những đốm sáng xanh bé nhỏ thật sự có thể biến ước mơ của tôi thành sự thật. Khi đó, tôi sẽ không cần tự nhốt mình trong phòng, quên đi quá khứ đau buồn và mơ ước những thứ không bao giờ tới.
Khi đó, tôi có thể mãi mãi ở bên cạnh Tadafumi. Đây cũng là điều ước duy
nhất tôi muốn khi thổi những ngọn nến.